Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 149

Chương 149

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được được được”.

Hộ lý cũng không làm phiền hai người nói chuyện, nói với Hứa Tịnh Nhi là đi làm thủ tục xuất viện cho cô, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tiêu Thuần kéo Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, đánh giá cô một lượt. Bị bệnh nhiều ngày như vậy, tuy cô đã khỏe nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn hơi kém, cô ấy nói: “Cậu về nhà phải bồi bổ nhiều vào, rồi mình bảo người mang tổ yến a giao nhân sâm gì đó qua cho cậu, cậu nhớ phải ăn đấy”.

“Không cần làm quá như vậy đâu, mình đã khỏe rồi mà”.

Hứa Tịnh Nhi biết cô ấy quan tâm mình, nhưng cũng không cần lo lắng như vậy. Cô cũng không còn là Hứa Tịnh Nhi yếu đuối của ba năm trước, lần này chỉ là sau khi về nước, nhiều chuyện khiến tâm trạng không tốt tích tụ, bộc phát ra mới khiến cô ngã bệnh.

Tiêu Thuần chán không buồn tranh cãi với cô, kết luận thẳng thừng: “Dù sao mình cũng sẽ cho người mang thuốc bổ đến, nếu cậu không ăn thì mình chỉ đành phiền phức hơn chút, mình sẽ bảo người nấu, ngày nào cũng mang cho cậu đúng giờ”.

Hứa Tịnh Nhi lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Được, mình ăn”.

“Ngoan”, Tiêu Thuần vỗ nhẹ khuôn mặt cô, bỗng nhìn thấy một chiếc cà vạt vắt trên sô pha, cô ấy thu lại nụ cười, nói: “Nghe nói mấy hôm nay anh Khiết Thần đều ở bệnh viện với cậu, lần này cậu bị bệnh cũng coi như trong họa có phúc”.

Nhắc đến Cố Khiết Thần, nụ cười của Hứa Tịnh Nhi cũng nhạt đi, cô hơi cúi mặt xuống: “Trong họa có phúc sao?”.

Tiêu Thuần thấy vẻ mặt cô khác lạ, không khỏi nói: “Sao thế? Anh Khiết Thần ở bên cậu không tốt sao? Hay là… không phải hai người lại cãi nhau đấy chứ?”.

Cô từng yêu thầm Cố Khiết Thần, giống như tất cả các cô gái trên đời, cô thích chia sẻ những điều ngọt ngào trong lòng với bạn thân.

Sau đó cô ở bên Cố Khiết Thần, tuy cô không cố ý “phát cơm chó” trước mặt Tiêu Thuần, nhưng chỉ cần nhìn cảm giác hạnh phúc tự nhiên mà có trên người cô, Tiêu Thuần đã có thể biết được cô vui vẻ đến nhường nào.

Hiện giờ, không phải cô không muốn nói với cô ấy chuyện giữa cô và Cố Khiết Thần, mà là… quá khó xử.

Hôn nhân không có tình yêu, còn kèm theo mối quan hệ lợi ích lạnh lùng, cô không muốn sự không hạnh phúc của mình khiến Tiêu Thuần lo lắng, cũng không muốn để cô ấy biết sự hèn mọn của mình.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không, vẫn tốt lắm”.

Tiêu Thuần chậm rãi nở một nụ cười: “Vậy thì tốt”.

Cô ấy nắm lấy bàn tay Hứa Tịnh Nhi, siết chặt: “Tịnh Nhi, mình muốn cậu được hạnh phúc, thật đấy”.

“Mình biết”.

Ai thật lòng, ai giả dối, cô có thể nhìn ra được. Tiêu Thuần và cô đã đi qua nhiều năm tháng như vậy, cô ấy đối xử với cô tốt thế nào, cô đều ghi nhớ trong lòng.

Tiêu Thuần lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về chung cư, Hứa Tịnh Nhi vốn muốn mời cô ấy lên nhà ngồi một lát, nhưng cô ấy từ chối: “Hôm nay mình trốn làm ra ngoài, phải quay về làm việc đây, nếu không cậu biết tính anh Khiết Thần đấy, sẽ không vì mình là em gái nuôi mà thiên vị đâu, anh ấy chỉ lạnh lùng nói, không chăm chỉ làm việc thì nộp đơn xin nghỉ đi”.

Dứt lời, cô ấy còn học theo dáng vẻ lạnh lùng của Cố Khiết Thần, khiến Hứa Tịnh Nhi phải mỉm cười.

Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi không miễn cưỡng: “Vậy cậu về làm việc đi, lúc nào rảnh lại gặp nhau”.

“Ừ”.

Tiêu Thuần ngồi ở ghế lái, gửi một nụ hôn gió đến Hứa Tịnh Nhi đã xuống xe đang đứng đó, sau đó giẫm chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment