Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 150

Chương 150

Tiêu Thuần không về công ty làm việc như cô ấy nói, mà đến thẳng A-PUB.

Ban ngày nơi này không kinh doanh, nhưng Tiêu Thuần là khách VIP, lại thân thiết với ông chủ Từ Soái, nên cô ấy đến thì vẫn phải phục vụ tử tế.

Đêm qua Từ Soái chơi đến khuya, ngủ luôn ở căn phòng trên tầng, Ngô Nhị gọi cho anh ta mười mấy cuộc điện thoại mới dựng được anh ta dậy. Sau khi bị anh ta nạt một trận, Ngô Nhị vừa yếu đuối vừa đáng thương nói: “Cô Tiêu đến, gọi rất nhiều rượu, sáng sớm đã say rượu, cũng không biết có chuyện gì, anh có cần qua xem thế nào không?”.

Tút một tiếng, điện thoại bị ngắt không chút khách sáo, Từ Soái lại nhào lên giường, tiếp tục ngủ.

Mười giây sau, anh ta mới tỉnh táo nhảy bật dậy, cào mái tóc rối tung, cuối cùng trong đầu cũng lắp ghép hoàn chỉnh lời nói của Ngô Nhị.

Tiêu Thuần ban ngày ban mặt say rượu?

Anh ta rủa thầm một tiếng, cuối cùng vẫn bò dậy, vào phòng tắm tắm qua loa, đánh răng rửa mặt, rồi khoác luôn chiếc áo choàng tắm, đi đôi dép lê bằng bông ở phòng khách, xuống lầu, chạy thẳng đến quầy bar ở đại sảnh.

Tiêu Thuần không hổ là em gái nuôi của Cố Khiết Thần, ngồi đúng vị trí Cố Khiết Thần ngồi trước đó, uống loại rượu giống hệt, dáng vẻ mua say giống hệt nhau. Hai anh em nhà này hẹn nhau đấy à? Lần lượt đến hành hạ anh ta!

Anh ta sải bước đến, còn chưa kịp chải chuốt, tóc trước trán rũ xuống, hơi che đôi mắt. Từ Soái lười biếng hất tóc, dựa vào quầy bar, đôi mắt đen liếc Tiêu Thuần, nhìn vẻ mặt chán chường của cô ấy, nói: “Tiêu đại tiểu thư, em thất tình đấy à?”.

Tiêu Thuần giống anh ta, cũng là động vật hoạt động về đêm, nếu buổi tối cô ấy uống nhiều rượu đến đâu, anh ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ban ngày ban mặt thế này… đúng là ma làm mà!

Tiêu Thuần rời mắt khỏi ly rượu, ngẩng đầu lên, lướt mắt nhìn anh ta, cười khẩy một tiếng, đôi môi hé mở, nói không chút khách khí: “Anh mới thất tình, cả nhà anh thất tình”.

“Nói thật thì anh cũng muốn thất tình một lần, ngặt nỗi cô gái nào cũng thích anh, anh muốn thất tình cũng không thất tình nổi”, Từ Soái vừa nói vừa vênh khuôn mặt đẹp trai lên 45 độ.

Tiêu Thuần quay lại nhìn anh ta, không mỉa mai anh ta mà nhìn một lúc, rồi bỗng đứng dậy đối mặt với anh ta, nói: “Từ Soái, anh thấy em thế nào?”.

“Thế nào là thế nào?”.

“Là đàn ông, anh thấy em thế nào?”, Tiêu Thuần nói thêm, cùng lúc đó, cô ấy tiến lại gần anh ta thêm một bước, mũi chân hai người chạm vào nhau.

Hành động bất ngờ này khiến Từ Soái phải thu lại sự bất cần và cà lơ phất phơ nơi đáy mắt, nhưng anh ta vẫn ngoác miệng cười, nói đầy lưu manh: “Tiểu Thuần Thuần, em là đại mỹ nữ được công nhận trong giới chúng ta, xinh đẹp, chịu chơi, tốt tính, còn giỏi giang, quay 360 độ cũng không bới móc được chỗ nào không tốt”.

“Vậy sao?”.

Tiêu Thuần nói xong, bàn tay túm chặt lấy vạt áo của Từ Soái, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh ta.

Từ Soái trợn tròn mắt, nhanh tay nhanh mắt túm lấy vai Tiêu Thuần, dứt khoát đẩy cô ấy ra. Tiêu Thuần cũng không phản kháng, thuận thế để anh ta đẩy ra, lùi lại hai bước.

Bình Luận (0)
Comment