Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1083

Chương 1083

Nhắm mắt lại, trong thâm tâm cô ngàn vạn lần nói xin lỗi: “Xin lỗi các con, là do mẹ vô dụng, mẹ không thể bảo vệ tốt cho các con.”

“Con yêu, là mẹ hại các con, đều là lỗi của mẹ.”

“Nếu như khi còn sống không thể làm một người mẹ tốt, vậy thì mẹ hy vọng, rời xa thế giới này chúng ta vẫn ở bên nhau được không?”

“Con yêu, không cần sợ lửa, cũng không cần sợ đau, mẹ sẽ dùng cơ thể này bao bọc các con khỏi ngọn lửa, các con chỉ cần ở trong bụng mẹ an yên ngủ thôi, vẫn giống như trước đây, chỉ là ngủ một giấc thôi, được không?”

Không giống như những lần nhắm mắt trước đây.

Lần khép mi này, là chết tâm, là triệt để tuyệt vọng.

Cũng là lời từ biệt cuối cùng.

Chính lúc này, đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói kích động: “Đến rồi, đến rồi, cảnh sát đến rồi, thiếu phu nhân, cô đợi một chút, bọn họ sẽ đến cứu cô ngay.”

Nghe thấy lời này, Nam Khuê chợt mở mắt ra.

Tuy rằng bụng cô đau đến nghẹt thở, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn nở một nụ cười hạnh phúc: “Thật sao? Họ thực sự đến rồi sao?”

Vừa dứt lời, cảnh sát mặc đồ bảo hộ, lao đến.

Tốc độ chuyên nghiệp, giải cứu cũng chuyên nghiệp.

Mọi chuyện đã xong rồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Nam Khuê đã được cứu ra khỏi chiếc xe đó.

Ngay khi vị cảnh sát đó bế cô lên, điên cuồng chạy ra sau khỏi chiếc xe, một tiếng rất lớn vang lên.

Chiếc xe lập tức nổ tung.

Ngọn lửa rất lớn, bắn thẳng lên bầu trời, thiếu chút nữa thôi đã thiêu chết người.

Những mảnh vỡ của chiếc xe bay tứ tung khắp nơi.

Trái tim của Nam Khuê sụp đổ trước cảnh tượng ấy.

Cô nhìn rất rõ, ngọn lửa đang đuổi theo họ, trái tim cô như thắt lại.

Cũng may cuối cùng, cảnh sát bế cô chạy khỏi vùng nguy hiểm ấy.

Do kiệt sức, vị cảnh sát đó sau khi đến nơi an toàn, lập tức ngã xuống.

May mắn thay, bên cạnh có người lao tới kịp thời đỡ lấy bọn họ.

Sau đó, họ lên xe cảnh sát, tức tốc lao đến bệnh viện gần nhất.

Vì đội mũ, Nam Khuê không thể nhìn thấy người bên trong.

Dù cho cơ thể đau đớn, nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy vị cảnh sát đã liều mình cứu cô.

“Tôi có thể nhìn mặt anh được không?” Nam Khuê yếu ớt hỏi.

Tuy nhiên, người bên trong đã lắc đầu.

Một chút cũng không muốn bỏ mũ xuống.

Nam Khuê nghĩ, anh ấy chắc là muốn làm việc tốt nhưng không muốn lưu danh.

Dù cho muốn tận mắt nhìn thấy người đó, chính miệng nói lời cảm ơn, nhưng nếu anh ấy đã nhất quyết không muốn lộ mặt, cô làm sao có thể ép buộc người ta được chứ?

Bình Luận (0)
Comment