Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1084

Chương 1084

Cô mở lời, dù cho cơ thể có đau đến không chịu nổi, vẫn gắng gượng nói: “Tuy rằng không biết mặt anh, nhưng vẫn cảm ơn anh.”

“Thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không có anh, tôi và các con có thể đã…”

Nam Khuê mới nói được một nửa, điện thoại của người đàn ông kia vang lên.

Anh ấy lập tức bắt máy, phía bên kia truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Tiễn Nam, tình hình ở hiện trường thế nào rồi? Vụ tai nạn này xảy ra ngay trong trung tâm thành phố, ảnh hưởng rất lớn, các cậu nhất định phải tìm mọi cách cứu được thai phụ đó.”

Tiễn Nam?

Thì ra là anh ấy.

Đúng là anh ấy!

Chẳng trách, anh ấy liều mạng ôm lấy cô, liều mạng ôm lấy cô chạy ra ngoài, thậm chí bất chấp cả tính mạng mình.

Cho nên, thai phụ mà vừa nãy người kia nhắc đến, không ai khác, chính là cô, đúng không?

Thực sự không thể nhịn được nữa, Nam Khuê bật khóc như mưa.

Cô đưa tay, muốn cởi chiếc mũ trên đầu anh ấy xuống.

Lúc này, cô thực sự chỉ muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.

Thế nhưng cơ thể cô quá đau rồi, cũng có thể do cô hoàn toàn không có cách nào để tháo chiếc mũ kia xuống.

Nam Khuê loay hoay mãi, cũng chẳng thể tìm được chỗ để bỏ nó ra, nước mắt lại rơi, mỗi lúc một nhiều hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực nhưng vẫn kiên định của cô.

Chu Tiễn Nam cuối cùng cũng bỏ cuộc.

“Để tôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên.

Chu Tiễn Nam bỏ chiếc mũ trên đầu mình xuống.

Ngay lập tức, khuôn mặt anh tuấn, quen thuộc đó của Chu Tiễn Nam hiện ra trước mắt cô.

“Thực sự là anh!”

Bởi vì đau đớn, cũng bởi vì kích động, giọng nói của Nam Khuê có chút run rẩy.

“Tiễn Nam, cảm ơn anh! Anh biết không? Mỗi lần tôi gặp nguy hiểm, anh đều giống như một vị anh hùng xuất hiện trước mặt tôi!”

“Lần trước khi tôi mang thai gặp tai nạn là anh cứu tôi, lần này cũng là anh, tôi có thể cầu xin anh một việc được không?”

“Được!” Chu Tiễn Nam nhìn thấy máu trên người cô, không thể nghĩ thêm gì nữa, chỉ có thể ra sức gật đầu: “Khuê Khuê, em muốn nói gì cũng được!”

“Kiên trì lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, bác sĩ đã chuẩn bị xong hết rồi, em và em bé nhất định sẽ bình an vô sự, em bé chắc chắn cũng sẽ an toàn ra đời.”

“Ừm!”

Đáp xong chữ cuối cùng này, Nam Khuê đã thực sự hoàn toàn kiệt sức.

Chỉ có sự đau đớn giống như thủy triều điên cuồng, cuồn cuộn chiếm lấy ý thức cô.

Xe cảnh sát chạy xuyên suốt con đường, rất nhanh đã đến bệnh viện.

Nam Khuê đã được đưa vào phòng cấp cứu với tốc độ nhanh nhất.

Bình Luận (0)
Comment