Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 638

Chương 638

“Nhưng bộ quần áo này quá trẻ con rồi, anh không cảm thấy không hợp với em sao? Dù sao bây giờ em nên trưởng thành mới tốt.”

Lục Kiến Thành đi lên trước, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc trả lời: “Cô Nam Khuê thân mến, hôm nay em không phải bác sĩ Nam, em chỉ có một thân phận, đó chính là bạn gái của anh.”

“Hơn nữa anh cảm thấy bộ quần áo này vô cùng phù hợp với cô Nam Khuê em đây, mặc vào như một tiểu tiên nữ đáng yêu vậy.”

Anh suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Là tiểu tiên nữ của anh.”

“Được, vậy em sẽ mặc bộ này, anh chờ chút, em đi trang điểm.” Nam Khuê nói rồi lại quay người đi vào trong.

Nhưng cô vừa di chuyển đã bị Lục Kiến Thành kéo lại.

“Khuê Khuê của anh không cần trang điểm cũng đã rất đẹp.”

Ừ, Nam Khuê cảm thấy bản thân đã bị câu nói này mê hoặc nên mới không đi trang điểm.

Một giờ sau đó, lúc cô khóc như mưa, cô mới cảm thấy hối hận.

Mặc dù trang điểm lúc khóc phần lớn đều sẽ bị trôi đi.

Nhưng ít ra mấy phút trước vẫn còn sẽ đẹp.

Đương nhiên đây là chuyện lúc sau.

Lúc ra cửa, bước chân Lục Kiến Thành đột nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?” Nam Khuê hỏi.

“Em chờ anh một chút.”

Anh lập tức quay vào trong, lúc ra ngoài đã cầm theo một cái mũ, cẩn thận đội lên cho Nam Khuê: “Thời tiết buổi tối lạnh, gió cũng lớn hơn, đội vào sẽ ấm hơn.”

Sau đó hai người nắm tay nhau ra ngoài.

“Khuê Khuê…”

“Ừm?”

“Có phải đột nhiên em cảm thấy yêu đương với anh không có gì thú vị, làm bạn gái anh cũng rất vất vả không?”

“Vì sao anh lại hỏi như vậy?”

“Vì công việc của anh bận rộn nên thời gian có thể ở bên cạnh em không nhiều, thời gian đưa em đi chơi cũng không nhiều.”

Nam Khuê suy nghĩ rồi nhìn Lục Kiến Thành, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ai đó quá mức bận rộn, một tháng cũng bay đi nước ngoài hai lần, không thể giúp em, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em.”

Nghe cô nói vậy, trái tim Lục Kiến Thành lập tức nhảy lên đến cổ họng.

“Nhưng mà…” Đột nhiên Nam Khuê thay đổi: “Ai bảo em thích chứ.”

“Ngài Lục, em thích anh nha, cho nên dù cảm thấy thời gian bên cạnh anh hơi ít nhưng em rất vui! Hơn nữa em cũng có công việc của mình, em cũng không phải chim hoàng yến lúc nào cũng được anh chăm sóc ở trong nhà, lúc nào cũng ở trong nhà ngóng trông anh trở về.”

“Còn nữa…” Nam Khuê dừng bước, đưa tay véo mặt anh, cười nói: “Sao em lại không biết ngài Lục trở nên tự ti như vậy chứ, vậy mà lại bắt đầu lo được lo mất.”

“Ừm.” Lục Kiến Thành ôm chặt lấy Nam Khuê, vùi đầu vào cổ cô: “Cô Nam Khuê, nếu như em biết từ khi bên cạnh em, lúc nào anh cũng lo được lo mất thì có phải em sẽ rất vui không?”

“Đúng vậy!” Nam Khuê gật đầu cong mắt cười.

Bình Luận (0)
Comment