Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Chương 19

“Duy Y không muốn ngồi xe của anh sao?” Chỉ có lúc đối mặt với cô Kiều Ngự Diễm mới tức giận như vậy, chưa từng có người cự tuyệt hắn, cũng không có người nào dám cự tuyệt hắn.

“Không phải, em đã hẹn với Ngô Soái, sợ bạn ấy quay lại sẽ không tìm được em!”

“Vậy thì gọi điện thoại cho cậu ta.” Kiều Ngự Diễm nhẫn nại khuyên.

Đúng lúc ấy Ngô Soái xuất hiện. Thấy Kiều Ngự Diễm cũng ở đây, không khỏi có chút chột dạ. Không phải vì cái gì khác, bởi vì Kiều Y cùng Tiểu Cương đang ở trong. Không biết anh trai Kiều Y có phản đối yêu sớm hay không?

Nhưng ngàn vạn lần đừng để hắn thấy bộ dạng thổ lộ cuả Tiểu Cương.

“Anh Kiều, anh đến đón Kiều Y à?”

Kiều Ngự Diễm liếc mắt nhìn Ngô Soái đang chột dạ, vừa liếc nhìn theo phương hướng hắn đang nhìn trộm, vừa nhìn tới vị trí bàn ăn bên cửa sổ, chỉ thấy Kiều Y cùng một người con trai khác đang ngồi đó nói chuyện.

Tay chân Kiều Y luống cuống, nắm chặt đồ ăn trong tay, nhìn nam sinh trước mặt.

Cử động của Kiều Y không làm Kiều Ngự Diễm nghi ngờ, thứ mà hắn chú ý chính là biểu hiện của Ngô Soái, biểu hiện kia có chút không bình thường. Tại sao hắn lại chột dạ như vậy?

“Anh đi ngang qua, vừa đúng lúc thấy Duy Y đứng một mình ở đây!” Kiều Ngự Diễm thu hồi tầm mắt, quay trở lại nhìn hai người.

Chàng trai này đứng bên cạnh Duy Y nhìn rất xứng đôi, cùng bằng tuổi, lại là chàng trai ưu tú, cô gái xinh đẹp. Mà lúc hai người ở bên cạnh nhau đều rất tự nhiên,là cảm giác mà hắn với Duy Y không thể nào có được. Hắn rất rõ rằng cô chỉ coi hắn là anh trai của bạn mà thôi.

Nếu như giữa bọn họ không có Kiều Y, hắn không thể nào biết cô, bọn họ lại càng thêm xa lạ, nghĩ tới đây hắn cảm thấy thật đáng sợ.

Đáng hận chính là mưởi lăm tuổi, ba mươi tuổi…….Làm cho bọn họ hoàn toàn không thể hòa hợp……

“Anh Kiều, không bằng anh đưa Kiều Y về đi, bác tài xế còn chưa tới!” Duy Y để ý , bác tài xế mọi ngày tới đón Kiều Y không biết hôm nay vẫn chưa thấy đến. Mà nhìn Kiều Y cùng Tiểu Cương ở chung một chỗ, không quá mấy phút hai người có thể sẽ đi ra.

“Không cần, tài xế sắp tới rồi, anh đưa em về! Xe của cậu ấy không tiện!” Kiều Ngự Diễm ý nói xe đạp của Ngô Soái cùng chân của Duy Y.

Tình trạng của cô bây giờ đúng là không thích hợp để ngồi xe đạp.

“Em…….” Duy Y liếc mắt nhìn Ngô Soái, cô rất muốn ngồi xe Ngô Soái…….mỗi lần ngồi trong xe của anh Kiều đều cảm thấy không được tự nhiên, cô cùng anh Kiều không có chuyện để nói, sẽ rất lung túng. Nhưng ở chung một chỗ với Ngô Soái không giống như vậy, mặc dù ngồi trên xe hắn thường truyền đến mùi mồ hôi, nhưng bọn họ luôn nói rất nhiều đề tài. Làm cho cảm thấy rất vui.

Ngô Soái lại hoàn toàn không có tâm cơ, hắn cho rằng Duy Y do dự là sợ bỏ lại một mình hắn. Hơn nữa chân cô bị thương chưa khỏi, đúng là ngồi xe đạp không tiện.

“Duy Y, bạn đi đi, đợi tí nữa mình sẽ đến nhà tìm bạn!”

“Nhưng mà…….” Duy Y nhíu chân mày.

“Lên xe đi!” Kiều Ngự Diễm lên tiếng, mà trong giọng nói của hắn hơn một nữa là ra lệnh. Ngay cả Duy Y không muốn nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.

Sau khi nói tạm biệt với Ngô Soái, Duy Y đành phải lên xe của Kiều Ngự Diễm.

Sauk hi lên xe không lâu, Duy Y đột nhiên phát hiện còn chưa trả lại vòng tay cho người ta, nhưng mà mình vẫn chưa thể gỡ ra được.

“Anh Kiều, cái đó…….cái vòng tay đó, em vẫn chưa gỡ ra được…….” Thật không biết là mình mập lên hay vòng tay quá nhỏ, rõ ràng ngày đó sau khi đeo vào cô liền thử lấy xuống, nhưng vẫn không thể gỡ ra được.

“Vòng tay, em giữ lại đi, quà đã tặng rồi, anh sẽ không lấy lại đâu.”

“Thế nhưng nó quá quý trọng…….”

“Coi như là quà ra mắt giữa sự hợp tác giữa anh và ba em!” Cô nhóc này vẫn cảm thấy không thể nhận món quà này, mà hắn không tìm được lý do thích hợp để tặng…….

“Anh Kiều, anh với ba em hợp tác làm ăn sao?”

“Ừ!”

“Nhưng mà em không thể nhận món quà đắt tiền như vậy!”

“Anh đã tặng cho em rồi thì hãy nhận đi!”

“…….” Duy Y bị sự giận dỗi làm cho sợ hết hồn, không dám nói lời nào.

“Thật xin lỗi, Duy Y, anh không có ý mắng em!” Kiều Ngự Diễm dừng xe vào ven đường.

Nghiêng người nhìn Duy Y, cô đang chu cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt trầm thấp, đầu cũng không dám nâng lên, hai tay nắm chặt đồng phục.

Tinh thần Kiều Ngự Diễm bắt đầu có chút không tập trung, tại sao cô có thể cười to trước mặt Ngô Soái như vậy, tại sao trước mặt Ngô Soái cô không kiêng kỵ gì, tuy nhiên cũng không thể ở trước mặt hắn phòng bị như vậy. Chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao?

Hắn đáng sợ đến mức khi ở bên cạnh mình cô cảm thấy uất ức, không thở nổi sao?

Thân hình cao lớn hướng về phía ghế lái phụ, một tay khoác lên ghế, một tay nhẹ nhàng kéo vòng tay nhỏ bé của Duy Y.

Tay của cô thật nhỏ, hai cái tay của cô đều có thể nằm trong một bàn tay hắn.

Động tác bất ngờ của hắn làm cho cô sợ hết hồn, Duy Y nhích lại gần cửa, cho là hắn không thấy được cô đang biến sắc. Cảm giác áp bức bây giờ làm cho cô nhớ lại đêm hôm đó.

Đôi mắt nai đề phòng nhìn từng điểm từng điểm của người đàn ông trước mặt. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của người đàn ông phả vào mặt cô, làm cô khẩn trương không dứt.

“Anh Kiều…….” Duy Y dùng hết sức muốn thu tay mình lại, lại càng bị hắn nắm chặt hơn.

“Y Y!” Kiều Ngự Diễm kêu Y Y, so với Duy Y thân mật gấp mấy lần “Đừng sợ anh được không? Có thể xem anh như bạn bình thường, không quan trọng tuổi tác, giống như em với Ngô Soái với Kiều Y. Có thể không?”

Ngự Diễm bắt gặp ánh mắt sợ hãi chủa mình, không để cho cô thoát ra. Lấy tình hình trước mắt, hắn nghĩ trước mắt muốn làm bạn với cô, như vậy là đủ rồi.

“Anh Kiều, anh đừng như vậy. Anh làm em sợ…….” Duy Y muốn lui về sau, nhưng bên trong xe rất chật hẹp, cô căn bản không có chỗ để tránh.

“Duy Y không phải sợ, anh sẽ không làm tổn thương em!” Hắn dời tầm mắt, rơi vào vòng tay trên cổ tay cô. Hôn nhẹ nhàng lên trên cổ tay của cô.

Hành động như vậy lại một lần nữa hù sợ Duy Y.

Cô chỉ cảm thấy một hơi thở mãnh liệt của đàn ông bao quanh mình, cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Duy Y không biết mình về đến nhà như thế nào, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã nằm trên giường rồi. Sau lại nghe mẹ nói là hắn ôm mình lên lầu.

Nhìn ra được sự lo âu bất đắc dĩ trong mắt mẹ, nhưng lúc này Duy Y cũng không biết, người đàn ông đó đã từng bước từng bước chiếm lĩnh thế giới của cô, bắt đầu từ công ty ba cô…….

Mẹ cô lo lắng cũng không phải không có lý do, chỉ là Duy Y không rõ chuyện tình đằng sau như thế nào thôi.

Người đàn ông có thể dịu dàng trước mặt cô, cũng có thể vui vẻ đối với mọi người trong nhà cô, có thể đem cô đặt vào trong trí nhớ, nhưng tới thời điểm một thứ gì đó chọc giận hắn, hắn có thể không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là phá hủy tất cả, hắn cũng có thể làm. Hôm nay cô không biết rằng mình đã ở trong miệng hổ…….
Bình Luận (0)
Comment