Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả

Chương 20

Vài ngày sau, Duy Y không gặp lại Kiều Ngự Diễm, cô cảm thấy may mắn vì hắn không xuất hiện. Nếu không cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Nhớ đến hành động không tầm thường của hắn, cô có chút sợ, quyết định về sau sẽ không bao giờ ngồi xe của hắn nữa, dù cho trên xe hắn có người khác cũng vậy.

Vòng tay vẫn không cách nào tháo ra được, qua một thời gian cô cũng quen với sự tồn tại của nó.

Một tuần trôi qua, bởi vì cùng ở một khu chung cư, Ngô Soái luôn mặt dày đến nhà Duy Y ăn cơm, ba mẹ Duy Y cũng không nói gì, dù sao học sinh của mẹ Duy chủ nhật cũng hay tới chơi. Nên cũng giống Ngô Soái.

“Duy Y, mình dẫn bạn đi xem một thứ!” Ngô Soái luôn không ngồi yên một chỗ được.

“Nhìn cái gì?”

“Đi theo mình thì biết! Đi thôi!”

Sau hai tuần lễ nghỉ ngơi, chân Duy Y đã sớm bình phục. Bậy giờ đi tới đi lui không thành vấn đề.

Vì vậy hai người liền đi đến khu nhà nhỏ bên cạnh, cũng chính là chỗ lần trước gặp Cát Phàm.

Từ sau lần trước, Ngô Soái thường chạy đến tìm Cát Phàm, bởi vì có chung sở thích, hai người rất nhanh trở thành bạn.

“Ngô Soái, bạn dẫn mình đến đây làm gì?” Thật ra cô với Cát Phàm cũng không thân chỉ là quen biết mà thôi.

“Bởi vì phải đưa cho bạn một thứ!” Đang nói, Cát Phàm đẩy một chiếc xe đạp từ bên trong ra ngoài. Là một chiếc xe hoàn toàn mới…….

“Thế nào? Thích chứ?” Cát Phàm dựng xe trước mặt Duy Y, nở nụ cười anh tuấn.

“Đây là…….muốn tặng mình sao?”

“Đúng vậy, đây là mình cùng Cát Phàm tự trang trí, tốn hơn một tuần lễ!” Ngô Soái nói, so với hắn Cát Phàm nhìn cảm tình hơn nhiều. Bây giờ cùng khi mới gặp mặt không giống nhau.

“Nhưng mà mình đã có xe……chỉ là ít đi mà thôi!” Bởi vì bây giờ trường học tương đối gần nhà, cô cũng không cẩn đạp xe đi học.

“Duy Y bạn hãy nhận đi, đây chính là tấm lòng của bọn mình!”

“Nhưng tại sao lại muốn tặng x e ình?” Kỳ quái, tại sao luôn có người muốn tặng quà cho cô? Lần trước không cẩn thận nhận vòng tay của anh Kiều, sau lại xảy ra đủ thứ chuyện, hiện tại cô rất sợ nhận quà.

Nghĩ tới Kiều Ngự Diễm, bàn tay nhỏ bé của Duy Y không nhịn được khẽ run.

“Muốn xin lỗi bạn, nếu như không phải bởi vì mình, bạn cũng sẽ không bị thương, nghỉ ngơi một tuần. Mình cảm thấy thật có lỗi, hơn nữa xe đạp này là dựa vào thân hình của bạn mà làm, bạn hãy nhận đi!” Lúc nói chuyện Ngô Soái nhìn biểu hiện của Cát Phàm.

Thật ra thì Cát Phàm muốn đưa xe đạp này cho Duy Y, căn bản cùng mình không có quan hệ.

Cát Phàm đã là bạn tốt của mình, Duy Y cũng là bạn tốt của mình, mà hắn lại vô ý biết tâm tư của Cát Phàm, vì hai người bạn tốt, hắn tự nhiên nghĩ tới biện pháp se duyên cho hai người.

“Nhưng mà thật sự không nhận được!” Duy Y càng thêm khó xử.

“Không bằng như vậy đi, trước hết cứ để xe ở đây, nếu như bạn cần thì cứ tới lấy dùng, dù sao nhà bạn cách chỗ này cũng không xa.” Cát Phàm thấy cô cự tuyệt mãi,cũng không tiện bắt cô nhận. Nhưng nếu theo lời hắn nói để xe ở chỗ này thì hắn sẽ có cơ hội gặp cô.

Bởi vì bị thương, Cát Phàm nhiều lần tới hồ bơi nhưng không gặp cô, mà Kiều Y cùng Lâm Ưu Thần vẫn như cũ ngày nào cũng xuất hiện kể cả trời mưa gió.

“Đúng là, đây là quà tặng cho bạn, sao bạn lại cự tuyệt? Vậy thì bạn không chấp nhận lời xin lỗi của mình sao?”

“Đươc rồi, mình nhận không được sao! Ngô Soái, miệng lưỡi của bạn thật ghê gớm, không ai nói lại bạn!”

“Đó là tự nhiên, mình là ai chứ! Cát Phàm hôm nay bạn không đi làm chứ? Không bằng chúng ta đạp xe đi dạo? Duy Y bạn thử chạy xe này xem thế nào!”

“Được!” Ngô Soái được sự đồng ý của hai người, vì vậy ba người ba xe đi dạo.

Hôm nay Cát Phàm chơi rất vui vẻ, bởi vì có Duy Y bên cạnh, mặc dù là ba người cùng đi, nhưng hắn cảm thấy rất thỏa mãn.

Đại học năm hai cũng không khó lắm, hắn có đủ thời gian vui chơi với những gì mình yêu thích.

Duy Y là cô gái làm hắn sáng hai mắt, mặc dù không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng cũng vẫn hấp dẫn hắn. Hắn nghĩ, nếu như có thể ở chung một chỗ với cô, thật là tốt biết mấy.

Ở bên ngoài chơi cả ngày, khi Duy Y về đến nhà trời đã tối. Mẹ không ở nhà, nghe nói là đi chơi với học sinh trong lớp. Sauk hi ăn cơm xong ba liền vào thư phòng đọc sách.

Sauk hi Duy Y ăn cơm tối, đang muốn tắm rửa nghỉ ngơi, lúc này nhận được điện thoại của Cát Phàm. Nói là đang đứng dưới lầu đợi cô, Duy Y không rõ lắm, thật sự giật mình.

Bởi vì Cát Phàm ăn mặc rất đẹp, áo sơ mi màu xanh đóng trong quần jean xám, thân hình nhìn được không tính là rất gầy. Duy Y phát hiện hôm nay hắn đeo kính đẹp trai hơn so với ngày thường rất nhiều.

Hơn nữa làm cô chú ý hơn là bó hoa trong tay hắn. Cô bởi vì nhìn thấy bó hoa kia nên bị hù sợ.

Đèn đường mờ mờ hắt vào trên người chàng trai, làm cho người ta nhìn cảm thấy càng lãng mạn.

Sauk hi thoát khỏi sợ hãi Duy Y giả vờ câm điếc, bước chân nhanh chóng quay một tram tám mươi độ chạy về sau. Hai tay bịt chặt tai chạy đi.

“Duy Y, đứng lại!” Cát phàm thấy cô muốn chạy đi, vội vàng lên tiếng gọi, đáng tiếc bóng dáng phía trước không có ý muốn dừng lại.

Cát Phàm không nhịn được vứt bỏ bộ dáng đẹp trai chạy lên trước ngăn cô lại.

“Tại sao thấy mình lại chạy?”

Duy Y thấy đằng trước đột nhiên có bóng người, biết là hắn, cũng không tiện chạy đi, không thể làm gì khác hơn là đứng cười. Đại ca, anh đừng trêu tôi, tôi biết anh có ý gì, nhưng mà anh lớn hơn tôi sáu tuổi, mặc dù ở chung một chỗ rất vui, nhưng cũng không phải là thích.

“Không có gì, đột nhiên nhớ tới cần phải đi lấy đồ…….”
Bình Luận (0)
Comment