Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2244

Chương 2244

“Ai ai, chú xinh đẹp, chú có thể bảo ông già kia đừng nhìn chằm chằm vào bà nội con được không, nhìn như vậy giống như là một lão háo sắc.” Dương Dương cũng nhìn thấy Lý Thâm đang nhìn Dư Như Khiết, dù sao cũng là người một nhà, điều này làm cho cậu bé rất không thoải mái.

Cậu bé muốn Đường Thiên Trạch mang Lý Thâm đi, nhưng mà lời nói của bé không chút để ý, cho nên những người ở đây đều nghe được, kể cả Lý Thâm

Ông già này, vốn đang giận dữ, chợt nghe thấy cháu ngoại của mình nói một câu như vậy, nhất là nói mình giống với lão háo sắc, điều này làm cho ánh mắt của ông không thể không chuyển đến trên người Dương Dương. Dùng giọng nói trầm thấp nói: “Chẳng lẽ mẹ của con không nói với con phải tôn trọng người lớn sao?”

Nhưng mà có thể nói nghé con không sợ cọp, bé mới không để ý đến bất mãn của Lý Thâm, bé giương đầu lên, cũng trừng mắt nhìn Lý Thâm: “Mẹ tôi đương nhiên đã dạy tôi, chỉ là bà ấy cũng dạy tôi phải đối xử thế nào với người xấu, có thể không cần tôn kính, phải nghĩ đến cái lạnh mùa đông.”

Lời nói của Dương Dương làm Lý Thâm vừa bực mình vừa buồn cười, sau lúc nói chuyện ngắn ngủi này, loại hận của ông ta đối với Dư Như Khiết, rõ ràng tan đi không ít

Nhìn đứa cháu ngoại không sợ trời không sợ đất này của mình, trong lòng còn có chút thích. Nhưng mà ở bên ngoài vẫn không thể hiện ra, ông có chút híp mắt: “Ý của con nói ông là người xấu sao?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Người tốt sẽ nhìn người như ông sao, chỉ có người xấu ở trong phim mới như thế.”

Lý Thâm hơi nhíu mày: “Vậy mẹ con còn nói gì với con.”

Dương Dương cũng không có kiên nhẫn nói nhảm với Lý Thâm, lúc này bụng của bé đã bắt đầu đói. Cuối cùng, khi cậu bé xoay người không để ý đến Lý Thâm nữa thì nói một câu: “Mẹ tôi còn dạy tôi, không nên nói quá nhiều với người mình ghét.”

***

Nói xong, cơ thể nhỏ xoay đi, đến bên cạnh Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành, ngẩng đầu nói với Dư Như Khiết: “Mấy người này quá nhàm chán, bụng con đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Sau đó cậu bé đi về phía cửa tòa án.

“Dương Dương, đừng chạy lung tung.” Dư Như khiết sau khi gọi một tiếng với cậu bé, cũng đuổi theo đến. Trình Trình cũng gấp gáp chạy theo.

Cuối cùng là Mạc Cẩm Thành, nhìn bọn họ đã chạy được một khoảng, ông ta nói với Lý Thâm: “Lý Thâm, tôi biết trong lòng ông nghĩ gì, tôi khuyên ông vẫn nên bỏ ý định này đi.”

Đã không còn người ngoài, Lý Thâm cũng không cần che giấu gì nữa, ông ta nhìn Mạc Cẩm Thành: “Mạc Cẩm Thành, giữa hai chúng ta không có ân oán gì, cho nên tôi muốn khuyên ông một câu, không nên giao du với kẻ xấu. Nhớ năm đó bà ta vứt con của tôi, làm tôi và Lục Lộ chia cách nhiều năm như vậy, hôm nay khó khăn mới gặp lại bà ấy, lại là vì bà ta mà sau này chúng tôi âm dương cách biệt. Ông cũng là đàn ông, nếu là ông, ông có thể vì một câu nói mà từ bỏ ý định sao?”

“Lý Thâm, Lục Lộ chết đi tôi cũng rất đau khổ. Nhưng mà vừa rồi ông cũng thấy được, những chuyện này là Giang Tuệ Tâm làm ra, căn bản không chút quan hệ với Dư Như Khiết. Về phần năm đó Nguyên bị mất đi, ông cũng không thể cho rằng là do Như Khiết làm, bởi vì lúc đó tôi cũng ở đó. Không sai, lúc ấy là Lục Lộ nhờ Như Khiết chăm sóc đứa bé, nhưng mà trong lúc bà ấy trông hộ thì xảy ra một chuyện, bà ấy ra ngoài mấy phút. Lúc đó, tôi đúng lúc tôi đến tìm bà ấy, nhưng mà tôi nhìn thấy Giang Tuệ Tâm vội vàng rời khỏi phòng Như Khiết. Sau đó xảy ra chuyện Nguyên mất tích.” Mạc Cẩm Thành nói lại chứng kiến của mình lúc ấy với Lý Thâm.

Thế nhưng lúc này Lý Thâm sao có thể nghe vào được, ông ta nhìn Mạc Cẩm Thành cười lại: “Mạc Cẩm Thành, ông cảm thấy với quan hệ giữa ông và Dư Như Khiết, tôi có thể tin lời ông nói sao? Mặc dù hôm nay đã nhận định là Giang Tuệ Tâm hại chết Lục Lộ, nhưng mà Dư Như Khiết cũng không thoát khỏi quan hệ. Hơn nữa, ông cũng không nên vọng tưởng bà ta vừa vào ngục là có thể đổ hết chuyện trước kia lên đầu bà ta. Đừng quên, đối tượng của Giang Tuệ Tâm từ đầu đến cuối vẫn là Dư Như Khiết mà không phải Lục Lộ. Mạc Cẩm Thành, lúc ông kiếm cớ cho Dư Như Khiết, tốt nhất nên chọn một cái cớ làm người ta tin phục.”

Bình Luận (0)
Comment