Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2245

Chương 2245

Mạc Cẩm Thành hơi thở dài ra, lúc đi sát bên cạnh Lý Thâm, ông ta nhỏ giọng nói một câu: “Lý Thâm, lời của tôi có tin hay không thì tùy ông. Nhưng mà tôi muốn cho ông rõ một điều: Tốt nhất ông không nên động vào Dư Như Khiết, nếu không tôi sẽ không khách khí với ông. Tôi nghĩ ông biết bối cảnh của tôi là gì.”

“Ông đây là đang uy hiếp tôi sao?” Lý Thâm đương nhiên biết rõ bối cảnh của Mạc Cẩm Thành, nhưng mà ông ta cũng không sợ hãi

“Hai người chúng ta cũng xem như là quen biết nhau mấy chục năm, tôi không muốn vì chút hiểu lầm mà mất đi hòa khí.” Mạc Cẩm Thành sau khi nói xong câu đó thì chạy ra chỗ Dư Như Khiết.

Đoạn đối thoại vừa rồi của Mạc Cẩm Thành và Lý Thâm, Đường Thiên Trạch cũng nghe thấy. Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Cẩm Thành dữ dằn như vậy, điều này làm anh ta cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng cảm nhận được một loại áp lực vô danh

“Xem ra tạm thời chúng ta không thể động vào Dư Như Khiết rồi, Mạc Cẩm Thành cũng không phải là người lương Quân.”

Lý Thâm nhìn những bóng lưng biến mất ở cửa tòa, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Không cần quan tâm ông ta. Trước tiên làm hết những chuyện trước mắt đã, đến lúc đó lại ra tay thu dọn bọn họ cũng không muộn.”

***

Đến lúc Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thanh dẫn hai đứa bé ra khỏi tòa, nhìn thấy Bắc Minh Quân đứng ở chỗ cách bọn họ không xa.

Lạc Kiều sinh con, Hình Uy lúc này đang ở bên cạnh cô ấy. Bắc Minh Quân không gọi điện thoại cho anh ta đến đón mình. Chuyện trên tòa đã làm anh cảm thấy bực bội

Một mặt là không ngờ, Giang Tuệ Tâm luôn hòa ái dễ gần lại trở thành hung thủ giết người. Hơn nữa, anh càng không ngờ động cơ của bà lại là vì Dư Như Khiết.

Một mặt khác, anh vẫn còn tức giận vì Cố Tịch Dao giấu con gái.

Lúc anh đang chuẩn bị gọi điện chợt nghe đằng sau có người gọi anh một tiếng.

“Quân…”

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bọn Dư Như Khiết đang bước nhanh về phía mình

Rất nhanh đã có mấy người đứng trước mặt anh.

“Quân, sao con đi gấp như vậy. Con ngồi tù oan cho mẹ mấy ngày, trong lòng người làm mẹ đây cũng không chịu nổi. Bây giờ trời đã quá muộn. Con về cũng là một mình. Không bằng mẹ mời con bữa cơm, cũng thay con xả xui.” Dư Như Khiết mang theo vẻ mặt chờ đợi.

“Đúng thế, mẹ của cậu mấy ngày nay đều vì chuyện của cậu mà mất ăn mất ngủ. Hôm nay mọi người đều xem như là tập hợp lại, bọn nhỏ cũng ở đây, chúng ta tìm chỗ ăn cơm, đến lúc đó gọi thêm Nguyên đến.” Những năm gần đây Mạc Cẩm Thành vẫn luôn mong muốn làm quan hệ mẹ con của Dư Như Khiết và Bắc Minh Quân hòa hảo.

Mặc dù bây giờ nhìn quan hệ giữa bọn họ có tiến triển rất lớn nhưng vẫn không phá được khung cửa sổ kia.

Mặc Cẩm Thành muốn nhân cơ hội này, bồi dưỡng quan hệ giữa mẹ con bọn họ, cũng là tâm nguyện những năm này của Dư Như Khiết.

Vừa nhắc đến Cố Tịch Dao và bọn nhỏ, sắc mặt Bắc Minh Quân hơi thay đổi.

Ánh mắt anh nhanh chóng nhìn lướt qua Trình Trình và Dương Dương, sau đó nói với Dư Như Khiết: “Tôi ở trong cục cảnh sát cũng không chịu khổ gì, sống như ở nhà, cho nên mấy người cũng không cần cảm thấy quá không thỏa mãn. Về phần chuyện tôi bị cảnh sát bắt kia, cũng đừng nhắc lại. Chỉ là làm cho người bạn tốt của bà qua đời ngoài ý muốn, đây là điều chúng tôi chẳng ngờ được.”

Bình Luận (0)
Comment