Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3270

Chương 3270

“Gần đây em xảy ra chút chuyện, có chút phiền phức, trong khoảng thời gian ngắn không thể nói được, cũng không tiện cho người đến, em cũng không thể để mình anh chết đói ở đây.” Lông mày của Bùi Doanh hơi nhíu lại, lời nói này của cô ta cũng không tính là đang nói dối, đúng là bây giờ cô ta có hơi phiền phức, với lại cô ta cũng thật sự sẽ thả Bùi Dật Duy đi.

Chỉ có điều là trước lúc đi, cô ta có một chuyện cần phải làm.

Cô ta nói như vậy đã bỏ đi hoài nghỉ ở trong lòng của Bùi Dật Duy, anh ta biết chuyện Bùi Doanh đi theo Trịnh Hùng, anh ta cũng biết sớm muộn gì Bùi Doanh sẽ có phiền phức.

Nhưng mà đối với việc ăn đồ ăn của Bùi Doanh làm, Bùi Dật Duy vẫn có chút kháng cự.

“Rốt cuộc là anh có ăn không hả, em khổ cực bận rộn cả nửa ngày. Sao vậy, chút mặt mũi này mà anh cũng không cho, hay là anh muốn tiếp tục bị nhốt ở đây?” Rõ ràng là sắc mặt của Bùi Doanh hơi tối xuống, mang theo phẫn nộ và không kiên nhẫn: “Ngoan ngoãn ăn bữa cơm này với em đi, nếu không thì không cần phải bàn những cái khác nữa đâu.”

Lông mày của Bùi Dật Duy nhíu lại, anh ta biết là Bùi Doanh nói được thì sẽ làm được, nếu như anh ta chọc giận Bùi Doanh, có lẽ là Bùi Doanh thật sự tiếp tục nhốt anh ta ở đây không thèm quan tâm nữa.

Nhìn thấy một mình Bùi Doanh đã ăn không ít món, hơn nữa món ăn nào cũng đã được Bùi Doanh nếm qua, Bùi Dật Duy liền ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy đũa bắt đầu dùng cơm.

Mặc dù Bùi Dật Duy biết Bùi Doanh không giết anh ta, nhưng mà trong lòng của anh ta vẫn có chút đề phòng, anh ta không ăn cơm mà Bùi Doanh đã bới cho anh ta, mà chỉ ăn đồ ăn Bùi Doanh đã nếm qua.

Bùi Doanh nhìn hành động của Bùi Dật Duy, cô ta cười thầm ở trong lòng, anh ta cho rằng ăn đồ ăn giống cô ta thì sẽ không sao, nhưng mà anh ta không biết rằng đồ mà cô ta ăn mới có độc.

Loại thuốc này cho một người ăn cũng là một người, cho hai người ăn cũng là hai người, nếu như hai người ăn thì hiệu quả tốt hơn, cho nên Bùi Doanh không ngại bỏ thuốc cho bản thân mình.

Trước kia Trịnh Hùng cũng đã cho cô ta dùng không ít, nhưng mà Trịnh Hùng sẽ không lén lút bỏ thuốc cô ta, Trịnh Hùng trực tiếp nói với cô ta, sau đó để cô ta tự dùng.

Mà cho đến bây giờ cô ta cũng không thể từ chối.

Đương nhiên cô ta kêu Bùi Dật Duy dùng thuốc này thì chắc chắn là Bùi Dật Duy sẽ không dùng, cho nên cô ta cũng chỉ có thể lén lút bỏ vào trong thức ăn, sau đó bọn họ cùng nhau “trúng độc”.

Bùi Doanh tự mình ăn uống, không tiếp tục để ý tới Bùi Dật Duy, trông có vẻ như vô cùng bình tĩnh, thản nhiên.

Nhưng mà lúc này, Bùi Doanh nhìn Bùi Dật Duy ăn từng đũa đồ ăn, trái tim lại kích động muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc nãy cô ta đỗ hết thuốc vào trong thức ăn, loại thuốc do Trịnh Hùng làm ra có hiệu quả vô cùng mạnh, chỉ dùng một liều lượng nhỏ cũng làm cho người ta không kiềm chế được. Trước kia cô ta đã từng dùng, cho nên cô ta biết rõ hiệu quả của loại thuốc này đúng là rất lợi hại, rất lợi hại.

Hiện tại, Bùi Dật Duy đã dùng một lượng đủ rồi.

Huống hồ chi bây giờ Bùi Dật Duy vẫn còn chưa dừng lại, anh ta vẫn còn tiếp tục ăn, đương nhiên Bùi Doanh không ngăn cản anh ta, Bùi Doanh không dừng lại. Trước kia cô ta đã dùng loại thuốc này rất nhiều lần, hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có hơi miễn dịch, cho nên sẽ không có tác dụng nhanh như vậy, nhưng mà cô ta đã cảm nhận được thân thể của mình có hơi thay đổi.

Nhưng mà Bùi Doanh vẫn đang chịu đựng không để mình lộ ra sự khác thường gì, thứ mà cô ta muốn chính là Bùi Dật Duy càng ăn nhiều thuốc hơn.

Lúc nãy cô ta đã nói để Bùi Dật Duy ăn xong bữa cơm này với cô ta, Bùi Dật Duy muốn rời khỏi, vậy thì chắc chắn phải ăn với cô ta, cô ta không dừng lại, đương nhiên Bùi Dật Duy cũng không thể dừng lại.

Mặc dù Bùi Doanh có vẻ như không để ý tới Bùi Dật Duy, nhưng mà cô ta vẫn thường quan sát Bùi Dật Duy.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, Bùi Dật Duy đã dừng lại tại, chắc có lẽ là anh ta cũng đã cảm thầy thân thể mình xảy ra thay đổi, anh ta nheo mắt lại: “Cô, cô bỏ thuốc vào trong thức ăn?”

Bùi Doanh dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên mặt của cô ta mang theo nụ cười, cô ta mỉm cười gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment