Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3687

Chương 3687

Đường Minh Hạo im lặng, cậu bé không ngờ Lâm Từ sẽ trả lời dứt khoát và khẳng định như vậy. Đúng thế, cho dù Lâm Từ có nhắc tới, cậu cũng sẽ lập tức từ chối. Nhưng vì lý do này mà không hỏi đến cậu luôn khiến cho cậu khó chịu trong lòng.

Lâm Từ nghiêm túc nhìn về phía Đường Minh Hạo, bình tĩnh nói: “Em khác với Vũ Kỳ. Vũ Kỳ là người chị muốn lôi kéo, chị muốn em ấy làm người mẫu cho chị, mà chị cũng có cơ hội này. Còn em, lại là người hoàn toàn không có khả năng. Cho nên, không phải chị không thích em, mà chỉ là nghiêng về Vũ Kỳ hơn một chút thôi. Đối với chị mà nói, em chỉ là một đứa trẻ đáng yêu, không phải người có thể trở thành người mẫu cho chị tạo hình như Vũ Kỳ. Chị không muốn lãng phí quá nhiều tâm tư và công sức trên người em.”

Đường Minh Hạo kinh ngạc nhìn Lâm Từ, cậu bé chưa từng gặp người nào như vậy. Đây vừa là giải thích vừa là từ chối đúng không? Không phải không thích, mà là không quá thích thôi? Không thích hợp?

Lãng phí tâm tư và công sức không được đền đáp nên không để ý đến cậu à? Đường Minh Hạo suy ngẫm về sự khác biệt này, dù không hiểu nhưng trong thâm tâm cũng không còn khúc mắc nữa. Theo cậu nghĩ thì việc này cũng như đầu tư vậy. Đối với Lâm Từ thì đầu tư cho Đường Vũ Kỳ có thể nhận được nhiều lãi hơn, còn đầu tư cho cậu sẽ không có lãi. Đường Minh Hạo chấp nhận kết quả này, cũng chấp nhận thái độ của Lâm Từ.

Tô Khiết cảm thấy Lâm Từ là một người rất đơn thuần, như một thợ thủ công chỉ hứng thú với thứ mình muốn tạo nên, ngoài ra không màng gì hết. Lâm Từ giống một người thợ mài ngọc, Đường Vũ Kỳ là khối ngọc thô, cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra, sẵn lòng tiêu tốn thật nhiều tâm tư và sức lực để tạo hình. Còn Đường Minh Hạo chính là một tảng đá xinh đẹp, người ta có thể thưởng thức nhưng không tạo hình được, đương nhiên Lâm Từ sẽ không hứng thú với cậu bé.

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn quan sát Lâm Từ. Tuy anh chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Mặc, cũng không biết Lâm Từ, nhưng người nắm quyền nhà họ Mặc bây giờ chính là Mặc Tử và Mặc Niệm, anh đều có nghe về danh tiếng của hai người. Như Lâm Từ nói thì cô ấy có địa vị rất quan trọng ở nhà họ Mặc, vì sao lại chưa từng nghe qua chứ? Chẳng lẽ là một đứa con bị từ bỏ? Không thể nào, nếu chỉ là người không đáng kể thì Lâm Từ đã không dám nói như vậy. Nguyễn Hạo Thần rất tò mò, không biết rốt cuộc thân phận của Lâm Từ ở nhà họ Mặc là gì.

Đường Minh Hạo suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu: “Chị nói đúng, em thật sự sẽ không đi cùng chị. Em hiểu lầm chị rồi.”

Lâm Từ ngạc nhiên nhìn Đường Minh Hạo, không ngờ cậu bé lại dễ dàng xin lỗi người khác như vậy.

Nhưng Lâm Từ thích người như thế, thông minh và có chủ kiến của chính mình. Cô cười nói: “Nếu em muốn chơi thôi thì có thể đến thử, chị sẽ chọn một người thích hợp để dẫn dắt em.”

Đường Minh Hạo lại lắc đầu: “Em không muốn đi, để Vũ Kỳ đi là được rồi.” Cậu bé tỏ thái độ từ chối, Lâm Từ chợt cảm thấy đùa rất vui. Gương mặt non nớt mà tâm trí lại chín chắn, khiến người ta khó lòng từ chối. Đáng tiếc… không phải sở thích của cô ấy, cô ấy thích Đường Vũ Kỳ hơn. Cô bé chính là một khối ngọc thô, có thể thoải mái tạo hình, tựa như một cô công chúa nhỏ mặc người ta trang điểm cho mình vậy.

Tô Khiết nhìn Lâm Từ, cô gái trước mặt không giống cô, có thể nhìn rõ mọi nét buồn, vui, giận, hờn trên gương mặt cô ấy, không che giấu chút nào. Có lẽ không phải không biết che giấu, chỉ là khinh thường, không buồn che giấu mà thôi. Cô ấy kiêu ngạo và đường hoàng, Tô Khiết tán thưởng cô gái như vậy. Cô chủ động thân thiện nói: “Cô Lâm đến một mình thôi à? Đi du lịch thư giãn sao? Nếu không có nơi nào để đi thì hay là đến nhà chúng tôi nhé?”

Lâm Từ nhìn cả gia đình họ, người nào cũng khiến cô ấy cảm thấy tò mò. Đường Vũ Kỳ là công chúa, là người cô ấy nhìn trúng. Đường Minh Hạo tựa như hoàng tử vậy, có ý tưởng độc lập của riêng mình, kiêu ngạo nhưng không tự phụ, cái gì nên kiên trì thì kiên trì, nên xin lỗi thì xin lỗi, sẽ không khiến người ta cảm thấy vô lý. Tô Khiết trông thì dịu dàng vô cùng, nhưng thật ra rất sắc sảo khôn ngoan, tâm tư nhanh nhạy, không phải người dễ dàng lừa gạt, là một cô gái rộng lượng và trí tuệ, cô ấy rất thích người như thế. Còn Nguyễn Hạo Thần, tuy vẫn luôn không nói gì, cảm giác tồn tại rất thấp nhưng lại không thể xem nhẹ. Sự tin tưởng và thấu hiểu anh dành cho Tô Khiết làm cô ấy sinh ra cảm giác hâm mộ.

Nhiều năm như vậy, cô ấy luôn không quá đặt nặng tình cảm, có hay không cũng không sao. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ấy muốn xông pha yêu đương một lần, sau đó cưới chồng, sinh con, trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Lâm Từ tặc lưỡi, có phải chỗ này có gì kỳ quái không vậy? Sao cứ toàn gặp phải mấy người kỳ quái thế?

Bình Luận (0)
Comment