Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3688

Chương 3688

Ví như, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, rồi như Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần, và như… Mặc Thành nữa. Người nào người nấy, rõ ràng là những người liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, nhưng lại thể hiện ra những điểm hoàn toàn khác biệt, làm người ta ngỡ ngàng. Lâm Từ chợt muốn ở lại thêm một thời gian, xem liệu có thêm niềm vui bất ngờ nào nữa không!

Đúng lúc này, đồ ăn bưng lên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Từ, nhưng ý tưởng này cứ như hạt giống được gieo xuống, từ từ mọc rễ, nảy mầm trong lòng cô ấy vậy.

Mấy ngày nay, Liễu Ảnh không ra ngoài. Bởi vì mẹ Liễu ở đây nên tâm trạng cô ấy đã tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn ném Tư Đồ Không ra khỏi đầu.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Liễu Ảnh dẫn mẹ Liễu ra ngoài, không ngạc nhiên khi lại phát hiện ra Tư Đồ Không đi theo, Liễu Ảnh thẳng thừng ngó lơ đối phương. Lúc về, thấy Tô Khiết đến, cô không vào cửa mà đứng chờ ngoài đình nghỉ mát, Liễu Ảnh vừa vào đã thấy ngay. Cô ấy hơi cảm động, căn hộ này vốn là của Tô Khiết, cô có chìa khóa, hiện tại chỉ cho mình mượn ở tạm thôi, nhưng cô lại hết sức tôn trọng, mình không ở nhà nên cô cũng không vào, cứ như căn nhà này là của mình vậy. Liễu Ảnh biết, Tô Khiết không muốn tạo áp lực cho cô ấy, tránh cho cô ấy có cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Liễu Ảnh bước tới gọi cô: “Tô Khiết.”

Tô Khiết ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Liễu Ảnh đi tới. Vì Liễu Ảnh đi ngược sáng nên Tô Khiết không thấy rõ mặt cô ấy lắm, chỉ cảm thấy cô ấy đã phấn chấn hơn nhiều rồi.

“Cậu đến thì cứ vào thẳng nhà là được, đây là nhà cậu mà.” Liễu Ảnh nói thẳng. Cô ấy chỉ xem nơi này như một nơi ở tạm, không có cảm giác mái ấm gia đình, Tô Khiết không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Tô Khiết không đồng ý: “Cậu ở lại đây thì chính là chủ nơi này. Tớ sẽ không vào khi chưa được cậu đồng ý.” Tô Khiết hiểu ý tứ của Liễu Ảnh. Cho dù chỉ có mình Liễu Ảnh ở đây, cô cũng sẽ không tùy tiện đi vào, chứ đừng nói bây giờ còn có mẹ Liễu nữa, càng không thể quá tùy ý được. Cô hy vọng Liễu Ảnh ở đây thoải mái tự nhiên, không cần kiêng kỵ gì nhiều.

“Đi thôi, chúng ta vào nhà đã.” Liễu Ảnh nói, rồi cùng mẹ Liễu và Tô Khiết vào phòng. Tô Khiết ngắm nghía căn phòng khách sạch sẽ, cách bày trí không khác gì trước đây thì hơi cau mày. Nơi này chẳng khác gì lúc không có người ở cả, Liễu Ảnh cũng không mua thêm gì. Chẳng lẽ… cô ấy không định ở lại lâu dài sao?

“Tô Khiết, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Liễu Ảnh ngồi xuống pha cà phê, nghiêm nghị nhìn Tô Khiết.

Tô Khiết gật đầu, cũng ngồi xuống bên cạnh, ra hiệu cho Liễu Ảnh cứ nói, cô đang nghiêm túc lắng nghe.

“Cảm ơn cậu chăm sóc tớ thời gian này, tớ đã bàn với mẹ rồi, mẹ con tớ định đi khỏi đây.” Liễu Ảnh thoáng có phần hốt hoảng, tựa như… Chuyện này quyết định nhẹ nhàng vậy sao? Liễu Ảnh biết, một khi đã nói với Tô Khiết rồi thì sẽ không còn cơ hội để thay đổi nữa. Ra đi, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Tuy đã đoán được phần nào, nhưng nghe Liễu Ảnh chính miệng nói ra, đáy lòng Tô Khiết vẫn hơi nặng nề. Nhanh vậy sao? Không, phải nói là Liễu Ảnh thật sự quyết định như vậy sao? Ra đi là chuyện rất đơn giản, nhưng muốn thoát khỏi khống chế của Tư Đồ Không lại không phải chuyện dễ dàng gì. Mục đích của Liễu Ảnh, chắc là rời khỏi Tư Đồ Không phải không?

“Cậu nghĩ kỹ rồi sao?” Tô Khiết không hỏi thêm gì khác, nói thẳng vào vấn đề chính. Có lẽ, Liễu Ảnh đã đắn đo rất nhiều, không chỉ là những điều mà Tô Khiết có thể nghĩ tới, nhưng cô sẽ không gặng hỏi cô ấy. Chuyện của Liễu Ảnh, cô ấy nghĩ kỹ là được.

Tô Khiết đưa mắt nhìn sang mẹ Liễu bên cạnh. Bà có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nét mặt lại nghiêm trọng vô cùng. Bà nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, không có oán giận, chỉ có lo lắng. Tô Khiết hiểu được, mẹ Liễu không chỉ đồng ý với quyết định này của Liễu Ảnh mà bà còn hết sức ủng hộ.

Tô Khiết cảm thán tình mẫu tử vĩ đại, tình yêu dành cho Liễu Ảnh giúp mẹ Liễu từ bỏ thù hận. Bà ấy ủng hộ quyết định của Liễu Ảnh, cũng mong muốn đưa Liễu Ảnh đi.

 

Bình Luận (0)
Comment