Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 82.1

Dưới ánh trăng, mặt hồ có những đốm sáng lấp lánh.

Ninh Mẫn thấy rõ, là bản thân cô nhào tới Đông Đình Phong, sau đó còn “cưỡng hôn” hắn nữa.

Đông Đình Phong cũng thấy rõ, là hắn bị “cưỡng hôn”, bờ môi đó rất mềm, còn rất thơm, giống như cô vừa mới uống trà ướp hoa vậy, có chút thoang thoảng của hương hoa, chỉ vừa chạm vào đã thấm đến ruột gan, không hề có sự ghét bỏ. Trái lại còn khiến người ta có chút mong đợi.

“Thịch... Thịch... Thịch...”

Tim Ninh Mẫn đang nhảy loạn lên, cô vội vã ngẩng đầu, trong phút chốc mặt đã đỏ bừng, cô có nằm mơ cũng không lường trước được chính mình có thể gây ra chuyện như vậy, lần trước là do nam nhân này cưỡng hôn cô, nhưng lần này, là cô, như vậy có được tính là đáp lễ không?

Hư, đúng là ông trời thích trêu đùa cô mà! 

Rõ ràng cô muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, nhưng kết quả lại vẫn dây dưa không rõ.

“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận, nhưng ai bảo anh nấp đằng sau tôi dọa tôi làm gì... Để anh là cái đệm cũng đáng mà...”

Cô tưởng người đàn ông này sẽ né ra, không ngờ lại dính chặt như vậy, thật sự có chút không được tự nhiên.

Đông Đình Phong xoa xoa chỗ bị đập xuống, cảm giác kỳ lạ như tim mình muốn nhảy ra ngoài.

Đối diện với cùng một khuôn mặt nhưng hắn lại có hai phản ứng khác nhau.

Với Hàn Tịnh nhút nhát, chân thành khiến hắn cảm giác buồn tẻ, vô vị, hắn hiểu rõ tâm tư của cô nên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc giành lấy; nhưng người phụ nữ này lại luôn khiến hắn xúc động. Lần trước hôn cô là do không khống chế được hành động, nhưng hiện tại, hắn giống như đã rung động vậy.

Là do môi của cô quá thơm sao?

Hắn lấy lại bình tĩnh, hối hận tại sao chính mình lại dễ dàng bị khiêu khích đến vậy.

“Đông phu nhân, nếu không phải tôi đứng sau cô thì hiện tại cô đã ướt như chuột lột rồi... Lời xin lỗi đó của cô thật sự không có chút thành ý nào.”

Hắn lạnh lùng nhắc nhở người phụ nữ đã chiếm tiện nghi của hắn. Từ bé đến lớn, chưa bao giờ hắn bị người khác nhào tới như vậy?

Người phụ nữ nào đó trợn tròn mắt, nét mặt không phục:

“Trời ơi, anh đây đúng là theo chủ nghĩa ngụy biện mà, tôi rõ ràng đang ngắm cảnh đêm, ai khiến anh lén lén lút lút đứng sau tôi làm gì? Ở cái tuổi như con trai anh mới thích hợp chơi trò ẩn nấp, thích dọa người, còn anh, anh đã 30 tuổi rồi, không phải đứa trẻ 3 tuổi, lẽ nào anh lại có sở thích nhìn trộm người khác?”

Xuất phát từ tự vệ, cô cố tình làm hắn tổn thương, nên muốn phá vỡ bầu không khí mập mờ này, và muốn đứng dậy nữa.

Đông Đình Phong thì không vui chút nào, mi tâm nhíu lại, cố tình kéo lấy tay cô, cô “a” lên một tiếng, rồi cuộn tròn trong ngực hắn, một lần nữa môi lại dán lên mặt hắn.

Tim vừa mới bình phục lại sau một hồi loạn nhịp nay lại càng đập nhanh hơn.

Một loại cảm giác tên là thẹn thùng cùng với giận dữ của cô kéo tới, từng sợi tóc gáy của cô dựng đứng lên, không biết là vì chiếc áo choàng đã bị rơi xuống nên gió lùa vào, hay là vì dụng chạm với người đàn ông này khiến cô sinh ra bản năng khánh cự. Nhưng tóm lại, loại tiếp xúc thể xác này khiến cô cực kỳ khó chịu.

Cô giận dữ kêu lên:

“Này, Anh làm gì vậy? Ư...”

Vừa ngẩng đầu lên thì cánh môi mềm mại đã bị nam nhân kia dùng lực cưỡng đoạt.

Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trong đáy mắt hắn có một gợn sóng cuồn cuộn trào ra, sáng rực lên, mãnh liệt giống như có thể thiêu hủy toàn bộ cơ thể cô, nhưng lại khiến cô lộ ra chút hoảng loạn không kịp đề phòng, nhất thời quên đẩy hắn ra, đợi đến lúc muốn đẩy ra thì hắn đã kết thúc nụ hôn, khóe miệng cong lên, còn dùng ngón tay vuốt ve cánh môi đỏ hòng diễm lệ của cô:

“Miệng của nữ nhân không dùng vào những việc vô lý, thô tục, Đông phu nhân ta phát hiện, lần này cô trở về, khả năng ăn nói rất tiến bộ, nghe nói mấy năm nay cô vẫn luôn nỗ lực theo học chuyên ngành luật. Ta vẫn không thể tưởng tượng nổi phu nhân của ta lại là một thiên tài có khả năng tự học như vậy, vừa tốt nghiệp chuyên ngành này xong lập tức biến thành một người khác, miệng lưỡi sắc bén khiến người khác rất muốn hút sạch răng của cô.”

Ninh Mẫn kinh hãi, có chút hoảng loạn, không nói được lời nào, hắn đây là đang nghi ngờ sao?

“Trước đây không phải vừa nhìn thấy ta là né tránh, cả ngày chỉ biết tự nhốt mình trong phòng, không đi đâu sao? Đúng là mấy năm không gặp thật sự ta phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, lại còn khiến người khác cảm thấy bí ẩn? Đông phu nhân, cô có nên giải thích một chút về những hành động bất thường gần đây của cô không?”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, mang theo vẻ bí hiểm tìm hiểu cái gì đó, nên cố tình nói mấy lời khiến cô hoảng loạn, ánh mắt của cô quả thật có chút không tự nhiên, nhưng chỉ một lúc sau đã được cô ghìm xuống.

Hứ, người phụ nữ lười đảo này, đạo hạnh rất cao.

Ninh Mẫn cảm thấy lạnh sống lưng, tâm can đều run lên.

Tư duy trong đại não di chuyển rất nhanh, cô phản ứng cực kỳ nhạy bén, dùng hết khả năng trả lời một cách mỉa mai:

“Đông tiên sinh, đừng tưởng rằng mình là thiên tài còn người khác đều là kẻ ngu ngốc. Maksim Gorky đã từng nói: Thiên tài xuất phát từ chăm chỉ.Thomas Carlyle cũng nói: Thiên tài chính là kẻ vô cùng siêu năng. Còn có tiên sinh Lỗ Tấn của Trung Quốc cũng từng nói một câu danh ngôn: Sự nghiệp vĩ đại tỷ lệ thuận với sự lao động cần cù, có lao động mới có gặt hái, tích lũy tháng ngày thì kì tích sẽ xuất hiện.”

“Mấy câu danh ngôn này cô nhớ thật đấy!”

Đông Đình Phòng không nóng không lạnh tiếp một câu.

Ninh Mẫn không để ý đến câu châm chọc của hắn, tiếp tục nói:

“Danh ngôn có thể chứng minh chăm chỉ có thể thay đổi vận mệnh của một con người, mà thời gian chính là hòn đá mài tốt nhất, nó có thể mài giũa con người rơi xuống ngu dốt, cũng có thể để cho người đó thấy được ánh sáng của chính mình. Tôi sẽ cho anh thấy, chuyên ngành này có thể thay đổi con người! Hàn Tịnh sau này tuyệt đối sẽ không để các người tùy tiện xâm phậm, buông ra...”

Cô trấn tĩnh lại, nhất định bỏ qua nụ hôn ngoài ý muốn lúc nãy, cũng chỉ giống như bị chó liếm một cái mà thôi.

Nhưng hắn không có buông ra, vẫn bình tĩnh nhìn, con ngươi đen láy lóe lên sắc lạnh, cô bị hơi thở của hắn bao vây, hơi thở này quấy rối cực kỳ cực kỳ hiệu quả.

Sau đó, cô nhanh chóng dùng khửu tay đánh vào cạnh sườn hắn, nhưng không nghĩ đến hắn sớm đã có phòng bị, dùng bàn tay to lớn của mình giữ tay cô lại, cau mày nói:

“Đông phu nhân, cô đây là muốn mưu sát “chồng yêu” sao? Làm sao lại ra tay nặng như vậy?”

Hắn thấy rõ đòn công kích này rất chuyên nghiệp.

“Cái gì mà chồng yêu?”

Ninh Mẫn rút tay lại, lấy tay đẩy cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cô ra, cuối cùng cũng đứng lên được, từ từ hít thở sâu một chút, sau đó mới chậm rãi nhìn Đông Đình Phong đang bò dậy:

“Đông tiên sinh, 6 năm qua, chúng ta duy trì cũng chỉ trên danh nghĩa vợ chồng. Tôi không có nhìn thấy trên người anh nửa phần tự giác của một người chồng! Nên xin anh đừng làm ô nhục hai chữ “chồng yêu”. Hai chúng ta, ngoại trừ cái lần dây dưa giống động vật động dục ấy ra, thì căn bản không khác hai người xa lạ là mấy...”

Động vật động dục?

Người phụ nữ này ăn nói thật sự quá không đáng yêu, toàn thân đầy gai nhọn, hơn nữa còn muốn đâm bới chuyện cũ.

Đông Đình Phong cay mày, nghĩ lại câu vừa rồi, người phụ nữ này có thể lại muốn nhắc đến vấn đề ly hôn, nghĩ vậy, hắn liền xoa xoa chỗ đau, rảnh rỗi nói tiếp:

“Trước đây không có cảm giác, nhưng hiện tại...”

Hắn cố tình dừng lại, như cười như không mở lời: “Hiện tại, quả thật ta rất có cảm giác.”

Câu này quả thật lại khiến hai gò má cô đỏ bừng lên.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, sự thẹn thùng khiến cô vô cùng nữ tính, quyến rũ khó tả, có một loại mê hoặc làm hắn không tự chủ được nhìn ngắm.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

“Lưu manh!”

Cô cắn răng quát một câu, thở hổn hển chạy vào nhà: Người đàn ông này thật không có lễ nghĩa.

Đông Đình Phong vuốt nhẹ cánh môi mỏng, không tự chủ được cúi đầu nở nụ cười, không tiếng... Khi hắn đang vui vẻ thì mọi sự lạnh lùng đều tiêu tan, mà thay vào đó là nét mềm mại, anh tuấn.

Ai, hiện tại, có phải hắn chơi với người phụ nữ này thành nghiện rồi không?

Nhưng cũng không thể phủ nhận, mùi vị đó thật sự không tồi.

Vừa rồi, hắn đã hung hăng hôn cô một cái, lướt qua rất nhẹ, nhưng không khỏi khiến hắn có chút cảm giác mãn nguyện.

Hắn đút tay túi quần, nhìn cô vợ giả mạo kia, giống như linh dương, chạy như điên lao vào trong nhà. Mặt hồ tĩnh lặng nổi lên những gợi sóng giống như vừa bị ném vào một cục đá. Đúng, có cái gì cứ tầng tầng lớp lớp bập bềnh lên. Cuộc sống tĩnh lặng hàng ngày, vì một người phụ nữ xuất hiên, mà sinh thêm bao chuyện khiến con người mong đợi.

Nhưng, vừa hôn sau đó lại hôn, hành vi này đã đi trái lại với nguyên tắc của hắn.

Đông Đình Phong, mày nên tránh xa người phụ nữ này một chút, mặc kệ trong lòng cô ta có mục địch gì, mày cũng nên tỉnh táo tiếp chiêu, duy trì tình trạng thanh tĩnh để tìm ra mục đích thật sự của cô ta, chứ không phải bị cô ta mê hoặc.

Hắn thở dài một tiếng, tâm tình có chút phức tạp.

Đúng, làm sao hắn lại cảm thấy chính mình giống như bị cô mê hoặc vậy!

Điều này thật sự có chút không lý trí.

Hắn phải đề phòng với cô.

Hắn lặng lẽ đi dạo quanh vườn một vòng, dưới màn đêm lạnh giá, cảm nhận được cái lạnh, suy nghĩ, nghiên cứu tâm tình của chính mình, và những chuyện phải đối mặt.

Đến lúc đến quay vào nhà, thì chỉ nhìn thấy cô vợ giả mạo kia đang cầm chén trà nóng, từ từ mở miệng, nét mặt không mấy tự nhiên hỏi:

“Chăn đệm của phòng cho khách để ở đâu?”

Ngụ ý này, Đình Đình Phong đương nhiên nghe đã hiểu.

“Trí nhớ của cô tại sao lại không tốt như vậy? Trước kia, chúng ta đã có giao ước, thời gian 3 tháng tới, chúng ta sẽ ngủ chung phòng...”
Bình Luận (0)
Comment