Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 82.2

Hắn nhắc nhở: Môi thoáng qua vẻ câu dẫn như cười như không, cùng với câu nói chứa vài phần mờ ám, khiến cho người đàn ông nhìn nghiêm nghị trước mặt giống vẻ chẳng có ý tốt gì.

Ninh Mẫn cắn môi, rất muốn đá cho hắn một cái, người này đúng là đáng ghét. Mặc dù biểu hiện của hắn tối qua cũng không tồi.

“Ở đây cũng đâu phải nhà tổ. Ông nội sẽ không biết đâu!”

“Nhưng con trai cô sẽ biết! Con trai cô mà biết thì ông nội cũng sẽ biết. Cô có thể không rõ, trong nhà này, người Tiểu Kỳ thích nói chuyện nhất là ông nội, đồng đảng của ông nội chính là Tiểu Kỳ... Bọn họ như anh em thân thiết vậy!”

“...”

Ninh Mẫn nhất thời đen mặt.

“Đi thôi! Đông phu nhân, chúng ta cùng về phòng ngủ! Ừ, hay là, nếu cô không muốn ngủ thì chúng ta có thể làm chuyện khác. Nếu như một người mệt mỏi, thì ta tin rất nhanh có thể ngủ được thôi!”

Hắn tiến sát lại, ngụ ý câu kia làm ai đó kinh hãi.

Ninh Mẫn thật muốn hắt ngay cốc nước nóng này trên tay vào mặt hắn, nhưng mặt mình cũng không kém gì bị hắt nước đỏ bừng lên.

Quả thật cô có chút không dám tin, một nam nhân kiêu ngạo như vậy, trong lúc thần trí vô cùng minh mẫn, lại có thể ép buộc một người phụ nữ không yêu hắn.

Trực giác cho cô biết, hắn không phải loại người như vậy.

Điểm này thì đêm qua, cô cũng cảm nhận được sự khẳng khái của hắn lúc hắn mắng Tống Minh Hạo.

Nhưng tại sao hiện tại hắn lại như vậy?

“Ngủ chung phòng cũng được, nhưng tôi sẽ nằm trên giường, còn anh trải đệm xuống dưới đất mà nằm...”

Ninh Mẫn nhượng bộ một chút, căn bản cô muốn xem xem, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?

“Xin lỗi, ta không có thói quen nằm dưới đất! Nếu cô không muốn ngủ chung với ta thì có thể trải đệm xuống đất mà nằm...”

“Đông tiên sinh, đó là “phẩm chất quý ông lịch lãm” của anh sao?

“Với phu nhân của mình, nhất là trong phòng của mình thì ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đến cái “phẩm chất quý ông lịch lãm” ấy. Trong trường hợp này, ta thích là chính mình hơn!”

Đông Đình Phong liều mạng nhịn cười, một mạch muốn trêu đùa người phụ nữ đang hết đường lui này, thấy bộ mặt tức giận của cô, hắn cảm thấy đặc biệt, đặc biệt sung sướng, sống 30 năm, cũng chưa từng có người phụ nữ nào khiến tâm trạng hắn tốt như vậy, khiến hắn nhịn không được một lần nữa dùng ánh mắt mập mờ kích động cô.

“...”

Ninh Mẫn cũng không nói được lời nào, đột nhiên phát hiện, Đông đại thiếu là kẻ vô sỉ.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, phá vỡ bầu không khí giống như gươm súng sẵn sàng giữa cặp vợ chồng này, là điện thoại của Đông Đình Phong, hắn rút điện thoại trong túi áo ra, vừa nhìn thấy số liền quay đầu, thanh âm lập tức ôn hòa, hoàn toàn khác biệt với lúc nãy:

“Alo... Ở nhà... Em về làm gì... Ở đâu... Em nói lại một lần đi... Hả, em đã uống bao nhiêu mà nói to vậy... Có còn xem mình là nữ nhân không, ở nhà uống say có thể không tính, vậy còn chạy ra ngoài làm loạn? Đây là em cố tình khiến anh phải lo lắng đúng không... Được rồi, đừng giải thích nữa, ngoan đứng ở chỗ đó đợi cho anh, anh lập tức tới ngay...”

Ngữ khí có mùi vị dung túng cho người phụ nữ kia.

Rất nhanh sau, hắn cúp máy, quay đầu lấy chìa khóa xe trong hộp đi ra ngoài, vừa đi vừa nói một câu:

“Ta phải ra ngoài một chuyến!”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Ninh Mẫn bất giác cười lạnh, buột miệng nói ra:

“Đông Đình Phong, to mồm ra oai cũng chỉ cuộn lại trong cái chăn, ăn chỉ đến đáy bát, nghĩ chỉ đến đáy chậu, vậy đạo đức anh rốt cuộc giới hạn ở mức nào?” (Tóm lại chị muốn chửi anh chỉ được cái to mồm chứ gì? Có mỗi thế thôi mà phải nói dài thế kia! Haizz)

Đặt “bộp” chén trà xuống bàn, cô xoay người bước nhanh lên lầu, đi rất nhanh, đồng thời không ngừng lau miệng, cảm giác thật bẩn thỉu, lửa giận không rõ từ đâu bùng ra, không cách nào phát tiết được.

Cô không phải một người dễ dàng tức giận, nhưng người đàn ông này lại rất thành công trong việc chọc giận cô.

Đông Đình Phong nghe vậy, dừng lại một chút, sau đó quay đầu, liếc mắt nhìn, cuối cùng mới đóng cửa rời đi.

Trên lầu, Ninh Mẫn đứng trước cửa sổ nhìn xuống, nghe thấy âm thanh của chiếc Bentley dần xa dần, mi tâm nhíu chặt: Đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào? Vừa phút trước hắn còn cùng vợ nói chuyện tình cảm, ngay phút sau đã chạy như điên ra ngoài tìm người tình. Rõ ràng hắn là một người chính nghĩa, nhưng tại sao trong quan hệ nam nữ lại chơi đùa tràn lan như vậy?

Ninh Mẫn không tìm được chăn đệm, nhưng ngủ trong phòng Đông Đình Phong, nói thật, cô một chút cũng không thích ở trong căn phòng tràn ngập mùi hương của hắn, cô rất muốn gạt bỏ đi mùi hương bạc hà mát lạnh chỉ thuộc về một mình hắn khắp căn nhà này, nhưng cô không thể để mình chịu uất ức, đường đường trên danh nghĩa cô là vợ hắn, vậy thì ngủ trên giường hắn là chuyện đương nhiên.

Huống hồ hiện tại hắn lại không ở đây. Có lẽ đêm nay hắn cũng không quay về.

Vốn dĩ cô cho rằng bản thân mình không thể ngủ được, nhưng không nghĩ rằng, chỉ trong chốc lát cô đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã là hai giờ sáng, cô cảm thấy miệng khô khốc, hình như món xào hôm qua hơi mặn, liền lê bước xuống nhà uống nước.

Giây phút vừa bước đến cửa thì nhìn thấy đèn phía hành lang bên ngoài sáng rực, cô ngẩn người, lúc quay đầu lại liền thấy ông xã trên danh nghĩa đang ôm một cô gái ăn mặc sành điệu, toàn thân say khướt đang tiến vào phòng khách, do bị hắn cản nên cô chỉ nhìn thấy đôi chân dài miên man và đôi giầy cao gót rất đẹp, nhìn qua cũng không phải loại rẻ gì, mái tóc bồng bềnh cuộn sóng buông xuống, chắc chắc đây phải là một đại mỹ nhân xinh đẹp.

Cô hơi hồi hộp một chút, hoàn toàn quên mất cơn buồn ngủ, có một sự tức giận không rõ ở đâu cuồn cuộn lên!

Người này, rốt cuộc hắn còn biết xấu hổ không, tự nhiên dám ngang nhiên mang phụ nữ về nhà?

Hắn không thèm để ý đến cảm nhận của cô, được thôi, nhưng chẳng lẽ cũng không để ý luôn đến tâm trạng của con trai hắn?

Hắn thế mà gọi là muốn làm tấm gương sáng cho Tiểu Kỳ sao?

Nghĩ vậy cô lại điên lên, nhưng cô không thể hiện ra, đối mặt với Đông Đình Phong đang ôm người phụ nữ kia bước tới rồi quay lại đóng cửa, chính mắt nhìn thấy cô, dáng vẻ như muốn ăn thịt người đang khoanh tay đứng ở cửa trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, hắn bị cô nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó, “bịch” một tiếng, ngay trước mặt hắn, đóng sập cửa phòng hắn lại.

Đông Đình Phong sờ sờ mũi, đẽo gọt xem bản thân mình đã đắc tội gì với cô?

Lát sau, hắn liếc mắt về phía chiếc giường đôi trong phòng khách, con mèo say khướt đó đang vẫy tay, hàm hồ gọi tên hắn:

“Cẩn Chi, Cẩn Chi, đến đây, đến đây nào... Ngoan đến đây với em... Ngoan lại đây em ôm nào, đến đây, ngoan...”

Hắn cũng đóng cửa lại, đi tới, con mèo say kia từ giường đứng dậy, chệnh choạng bổ nhào vào ngực hắn, ôm cổ, cười híp mắt ngả đầu vào vai hắn, khuôn mặt quyến rũ lộ vẻ thỏa mãn, cái ôm ấy giống như cô ta đang được ôm trọn cả thế giới.

***

Trời sáng, Ninh Mẫn không biết tối qua tại sao cô ngủ thiếp đi, rửa mặt đi ra, đầu tiên cô liếc nhìn sang phòng khách, cửa phòng đóng kín, tối qua, Đông Đình Phong rất vô sỉ không coi phu nhân mình ra gì, lại ngủ cùng với người phụ nữ kia ở phòng bên.

Nói thật, sau vụ việc của Tống Minh Hạo, cô vốn đã thay đổi cái nhìn về hắn, cảm thấy con người hắn ít nhiều cũng có được chút năng lực. Một gia đình nhất nhất không muốn nhìn thấy chuyện gièm pha, dàn xếp ổn thỏa là thủ đoạn được ưa chuộng nhất trong giới quyền quý, còn hắn thì không.

Nhưng hiện tại, một lần nữa ấn tượng của hắn lại sập đổ trong cô. Cô không muốn ảo tượng nữa, cũng không muốn tìm hiểu những hành động kia của hắn.

Giờ cô chỉ có thể nhận định hắn là: Nam nhân cặn bã.

Ninh Mẫn đến phòng con trai, cánh cửa mở ra, cô bước vào, nhìn thấy tiểu tử đang mặc một bộ quần áo vừa vặn, đắp chăn nghiêm túc, ngăn nắp tỉ mỉ đến nỗi bộ quần áo trên người không hề nhăn nhúm.

“Mẹ!”

Cậu nghe thấy tiếng cửa mở, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức mỉm cười, nhào tới, ôm lấy chân Ninh Mẫn, mãnh liệt yêu cầu:

“Hôn con một cái đi... Con muốn nụ hôn chào buổi sáng!”

Ninh Mẫn cười như không cười, tâm trạng khó chịu nhanh chóng tiêu tan, cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng của tiểu bảo bối, sau đó ôn nhu hỏi:

“Chào buổi sáng! Con trai, con muốn ăn gì, mẹ đi làm cho con chút điểm tâm nhé!”

“Mẹ, con muốn ăn cháo cá, nhanh nhanh, chúng ta cùng đi nấu!”

Mẹ làm cháo cá rất ngoan, Đông Kỳ chỉ vừa nghĩ đến mùi vị của nó thôi mà nước miếng đã chảy ra, nhanh chóng kéo mẹ xuống nhà.

Ninh Mẫn mỉm cười đi theo con.

Lúc đi qua phòng khách thì cánh cửa kia đột nhiên mở, Đông Đình Phong mái tóc rối bời bước ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ, đi đôi dép trong nhà, trên người vẫn còn lưu lại một chút lười biếng sau khi ngủ dậy, lúc nhìn thấy hai mẹ con bọn họ liền ngẩn người ra.

“Tiểu Kỳ, tại sao con lại dậy sớm như vậy? Mới 6 giờ mà!”

“Chào buổi sáng, ba!”

Đông Kỳ khoái trá lên tiếng chào hỏi: “Con muốn giúp mẹ nấu cháo cá, nên đã dậy sớm, ba có muốn thử một chút không?”

“Được, nấu nhiều một chút, hôm nay ba có khách!”

Đông Đình Phong xoa đầu con trai, liếc mắt một vòng nhìn thấy Ninh Mẫn, người phụ nữ này vừa lúc nãy còn nở nụ cười vui vẻ với con trai, lúc sau nhìn thấy hắn lại lạnh nhạt vô cùng, giống như biến ảo thuật vậy!

“Nhà có khách ạ?”

Đông Kỳ quay đầu nhìn. 

Ninh Mẫn thấy thế lập tức lôi tiểu tử kia lại, chỉ sợ nó phải nhìn thấy những hình ảnh không thích hợp cho trẻ con:

“Tiểu Kỳ, vị khách đó còn đang ngủ, con không nên mất lịch sự, đi thôi, chúng ta xuống nhà, đừng làm phiển ba con và vị khách đó ngủ!”

Đông Đình Phong: “...”

Hắn không nói gì, chỉ suy nghĩ thấy ý nghĩa của câu nói có chỗ nào không đúng.

Đông Kỳ cũng ngẩn ra, nghi hoặc hỏi:

“Tối qua ba không ngủ cùng mẹ sao? Vậy thì làm sao hai người có thể sinh em bé? Cụ nội nói, ba mẹ phải ngủ cùng nhau thì con mới có em gái chơi cùng!”

Đông Đình Phong: “...”

Ninh Mẫn: “...”

Hai người chăm chú nghe lời con trai giảng giải, nhất thời thở dài: Ông nội nói chuyện đúng là không kiêng kị gì.

Ninh Mẫn đột nhiên nhớ lại Đông Đình Phong đã từng nói tiểu tử này với Đông Lục Phúc như hai anh em thân thiết, nếu để nó biết được ba nó mang gái về nhà thì nó chắc chắn sẽ nói với Đông Lục Phúc, nếu là như vậy thì có chút không thỏa đáng, cô suy nghĩ một chút rồi dắt Đông Kỳ xuống nhà, nói lái sang chủ đề khác:

“Cái đó để sau này chúng ta cùng thảo luận, còn bây giờ chúng ta phải đi nấu cháo, bụng mẹ đói lắm rồi...”

“Được, đi nấu cháo thôi!”

Tiểu tử kia lập tức sôi nổi chạy xuống nhà.

Đi gần xuống dưới, Ninh Mẫn phát hiện cô để quên dây buộc tóc ở trong phòng liền dặn con trai xuống trước mở tủ lấy cá bỏ ra ngoài, còn bản thân mình chạy lại lên lầu, buộc tóc đuôi ngựa như mọi khi, lúc đi ra liền nhìn thấy cánh cửa phòng đối diện hé mở, đập ngay vào mắt cô là cảnh như vậy:

Đông Đình Phong ngồi trên ghế sô pha uống trà sáng, tóc tai chỉnh tề, hắn mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xám, không có thắt cà vạt, hai cúc áo không cài, cánh tay đang lật những trang sách; một người phụ nữ mặc trên người chiếc áo choàng tắm, hình như vừa đi từ nhà tắm ra, cô ta vừa cầm khăn bông lau tóc, vừa tiến lại gần chỗ Đông Đình Phong, cười hỏi: “Đang nhìn gì đó? Mới sáng sớm sao anh nghiêm túc vậy? Ô, hôm qua ngủ không được sao? Quầng mắt thâm hết rồi!”

Cô ta mồm thì nói, tay đã bóp mặt Đông Đình Phong, cử chỉ của hai người hình như rất thân thiết.

“Phục vụ con mèo say như em, em nghĩ có thể ngủ ngon được sao?”

Đông Đình Phong nghiêng mắt liếc nhìn, tùy ý để cho cô ta bóp mặt mình.

Người phụ nữ đó cúi đầu cười khanh khách, động tác sau đó lại càng thêm thân mật, hôn một cái lên mặt hắn:

“Được rồi! Trên thế giới này, em biết chỉ có mình anh đối tốt với em... Vì anh, em có thể cả đời không lấy chồng!”

Buồn nôn! 

Câu này khiến Ninh Mẫn nổi da gà.

Nhưng tên chết tiệt Đông Đình Phong cảm thấy rất thoải mái, xoa xoa chỗ được hôn, ánh mắt lóe lên ý cười, mỉm cười tao nhã, hơn nữa còn rất thảnh thơi gấp cuốn sách lại:

“Bà nội nhỏ của ta, câu này thật sự khiến ta vừa mừng lại vừa lo...”

Nói xong nửa câu, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn xuyên qua cách cửa để mở, liền nhìn thấy cô đang lạnh lùng liếc nhìn, nhưng hắn không hề hoảng loạn, hơn nữa khóe môi còn cong lên vài phần, hình như cảm thấy bị vợ bắt gặp cảnh mình cùng người tình tán tỉnh ve vãn cũng là chuyện thú vị.

Ninh Mẫn nghe thấy thiếu chút nữa mà nôn, nhìn con người dơ bẩn này, tại sao hắn có thể nói ra mấy câu buồn nôn như vậy? Sau đó, cô lập tức xoay người dậm chân thật mạnh đi xuống nhà.

Trong phòng, người phụ nữ xinh đẹp kia cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, động tác lau tóc cũng dừng lại, theo ánh mắt nam nhân kia liếc ra ngoài, sau đó quay lại nhìn người kia với biểu hiện quỷ dị, không khỏi giật mình làm rơi chiếc khăn, cặp mắt to tròn híp lại, véo tai hắn:

“Nói, người bên ngoài vừa chạy là ai? Chỗ này anh còn dám nuôi người phụ nữ khác sao?”
Bình Luận (0)
Comment