Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 307

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 307: Bệnh thần kinh

Đến buổi chiều, Trần Thanh Minh đã nộp tất cả bằng chứng anh ta có được cho cảnh sát, anh ta nghĩ rằng cô ta chắc chắn sẽ bị kết tội.

Ai ngờ vẫn xảy ra vấn đề.

Phương Ly đã phát điên trong đồn cảnh sát và còn được xác định là có vấn đề về tinh thần, ngay sau khi có kết quả đánh giá thì mọi sự chuẩn bị trước đó đều không còn tác dụng gì nữa.

Cô ta được tuyên bố trắng án.

Mà ngay sau khi Phương Ly được thả khỏi đồn cảnh sát thì họ cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu cả, người của Trần Thị làm sao cũng chẳng tìm ra được cô ta ở đâu.

Tâm trạng tốt cả buổi sáng của Trần Thanh Minh đã bị phá hỏng.

Nhìn thấy vẻ ủ rũ cùng gương mặt u ám của anh ta, Bạch Hoài An an ủi: “Bình tĩnh nào, trước đây cô ta theo dõi anh điên cuồng như vậy, tôi đã nhận ra có lẽ cô ta có chút vấn đề về thần kinh rồi nhưng không ngờ lại là sự thật”

áy náy: “Là lỗi của tôi, tôi không nên làm liên lụy đến mọi người.”

Bạch Hoài An không ngờ rằng anh ta sẽ nói ra lời này, cô sững người một lúc, sau đó vỗ vai anh ta rồi mỉm cười nói: “Nghĩ gì đấy, anh là bạn của chúng tôi còn gì, anh gặp rắc rối thì chúng tôi phải giúp đỡ anh chứ. Chúng tôi cũng không thể giương mắt nhìn anh rơi vào tay của người phụ nữ điên đó được”

Trong lòng Trần Thanh Minh vẫn nặng trĩu, anh ta nói v.

Bạch Hoài An: “Trước khi chúng ta tìm được Phương Ly, cô và Sở Minh Nguyệt cũng không nên ở bên ngoài một mình, tôi e rằng nếu như vậy thì các cô sẽ gặp phải nguy hiểm”

Bạch Hoài An gật đầu: “Đợi lát nữa tôi sẽ gọi cho Minh Nguyệt, nói cho cô ấy biết chuyện này để cho cô ấy chú ý”

Trần Thanh Minh nghe xong lời này, anh ta đang nghĩ muốn nói anh ta là người gây ra chuyện này, nếu như Sở Minh Nguyệt không đối phó được thì anh ta có thể giúp. Nhưng trong nháy mắt anh ta lại nghĩ đến Châu Hữu Thiên, vì thế mím môi, không chút tự nhiên mà mở lời: “Có anh Châu bảo vệ, cô ấy chắc sẽ không sao đâu”

Nghe thấy hai chữ “anh Châu”, hai mắt Bạch Hoài An trâm xuống, vẻ mặt của cô rất kỳ lạ.

Châu Hữu Thiên? Còn không biết bây giờ anh ta đang ăn chơi ở nơi nào đấy, làm sao anh ta có thể bảo vệ cho Minh Nguyệt được chứ?

Cô cúi thấp đầu, không biết có nên để Minh Nguyệt ở nhà mình trong khoảng thời gian này hay không. Nhưng trong nhà cô vẫn còn có một người đàn ông to đầu là Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân lại bị mất ngủ vào đêm qua, thế là cả đêm anh cũng không thể rời xa cô.

Bấy giờ, Sở Minh Nguyệt đang ngồi trong phòng vẽ tranh, trước mặt cô ấy có một cái bảng vẽ, vẻ mặt của cô ấy trông rất bình tĩnh.

Sở Minh Nguyệt chỉnh lại màu vẽ rồi chuyên tâm vẽ bức tranh trước mặt.

Ánh sáng mặt trời tràn qua cửa sổ, lớp bụi trong không khí hiện ra dưới ánh mặt trời như thế chúng đang khiêu vũ trên bầu không.

Cả người Sở Minh Nguyệt như được dát một lớp vàng, nhìn qua thấy giống như thần tiên đang lượn lờ, giống như chỉ một giây nữa thôi là cô ấy sẽ thuận gió mà bay đi vậy.

Sở Minh Nguyệt vừa cầm cây bút lên tay thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Thoát ra khỏi sự yên tĩnh một cách đột ngột, cô ấy nhìn về hướng cửa.

Châu Hữu Thiên về nhà với vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy cửa phòng ngủ bên cạnh đang mở, anh ta bước vào rồi nói: “Minh Nguyệt, anh về rồi”

Khi nói câu này, trong đáy mắt anh ta thoáng qua sự xấu hổ, trong lòng còn có chút chột dạ.

Tối hôm qua anh ta đã nói qua điện thoại với Sở Minh Nguyệt rằng sáng sớm nay anh ta sẽ về, nhưng lúc anh ta có mặt ở nhà thì đã là xế chiều rồi.

Sở Minh Nguyệt hơi nhíu mày, cô ấy không nói lời trách cứ nào mà chỉ gật đầu: “Anh đã nghỉ ngơi được chút nào chưa?

Bây giờ bụng anh đói không, có muốn ăn gì không?”

Nếu cô ấy có thể mắng mỏ vài câu thì Châu Hữu Thiên cũng sẽ không đến mức cảm thấy xấu hổ tủi thẹn như vậy.

Nhưng cô ấy cứ ngồi ở đó như vậy, không ồn ào, không làm loạn, tựa hồ như cô ấy chẳng có tí bực dọc nào, chỉ nhìn anh ta bằng đôi mắt trong veo mà lạnh lạnh.

Cảm giác áy náy trong lòng Châu Hữu Thiên càng lúc sâu đậm, anh ta bước tới, nắm chặt ngón tay Sở Minh Nguyệt trong lòng bàn tay mình rồi quỳ xuống ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Minh Nguyệt, em có thể mắng anh vài câu được không, là anh không tốt, anh đã không trở về theo đúng thời gian đã nói với em, là lỗi của anh khi để em phải đợi anh lâu như vậy”

lần nữa: “Anh thức từ tối hôm qua đến bây giờ đó hả?”

“Chơi mệt quá nên anh thuê một khách sạn ở gần đó ngủ”

Châu Hữu Thiên nói xong thì giống như sợ cô hiểu lầm, anh ta nhanh chóng giải thích: “Anh ngủ một mình, không phải là mập mờ với những cô gái khác, thật đấy, anh sợ rằng anh về quá sớm lại quấy rầy em nghỉ ngơi”

Sở Minh Nguyệt cười nhẹ nói: “Vâng, em hiểu mà, hay là đi ăn chút gì, cả ngày em cũng chưa ăn gì nên có chút đói bụng.

Cô nói rồi đang chuẩn bị đi vào phòng bếp nhưng lại bị Châu Hữu Thiên ngăn lại: “Em không vui sao? Nếu em không vui, anh, anh, anh…”

Sở Minh Nguyệt nhìn, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta nhưng đợi một lúc rất lâu mà Châu Hữu Thiên cũng không nói lời thề thốt rằng anh ta sẽ không đi chơi qua đêm nữa.

Anh ta không thể đảm bảo rằng anh ta có thể làm được như vậy bởi nếu anh ta tái phạm thì sẽ khiến Sở Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng nguội lạnh, và cũng chứng minh rằng lời thề mà anh ta đã đưa ra là thứ vớ vẩn.

Sở Minh Nguyệt rũ mắt xuống, cô ấy che giấu sự thất vọng trong đáy mắt rồi nói với anh ta: “Châu Hữu Thiên, tối hôm qua anh gọi em qua đó nhưng vì có chuyện riêng nên em không đến được, đây là vấn đề thứ nhất. Thứ hai là vì tính cách của em không thích hợp với những nơi quá sôi động, quá náo nhiệt như thế. Nên dù em có đi qua đó thì em cũng không thể hòa nhập được với bạn bè của anh mà còn khiến mọi người khó chịu”

“Em không muốn anh thay đổi lối sống để phù hợp với em.

Anh cũng không cần phải thề thốt gì cả. Chúng ta đều lùi một bước. Em sẽ cố gắng tham gia và thích ứng với cuộc sống của anh. Anh cũng giảm bớt đi tính vui đùa của anh đi một chút.

Như thế anh có thấy được không?”

Cô ấy nói năng cẩn thận từng li từng tí nhưng Châu Hữu Thiên lại chẳng nghe ra điều gì.

Rõ ràng anh ta là người theo đuổi Sở Minh Nguyệt trước và ép buộc cô ấy vào tình cảm của chính mình. Cô gái trước đây vốn dửng dưng như vậy nhưng chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi đã bị anh ta biến thành một cô gái lo được lo mất, cẩn thận từng li từng tí như bây giờ.

Anh ta thật sự là một người bạn trai vô dụng, nghĩ đến những lời mà mình đã thề thốt trước mặt Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ, anh ta hít sâu một hơi nói: “Sở Minh Nguyệt, anh hứa với em rằng từ giờ trở đi anh sẽ không ép buộc em tham gia vào cuộc sống của anh. Anh cũng sẽ không đưa em đến những nơi lộn xộn như thế nữa. Anh cũng sẽ cố gắng trưởng thành và cho em một cuộc sống ổn định hơn. Anh, anh sẽ không để em thất vọng”

Sau khi nghe lời bảo đảm của anh ta, đôi mắt Sở Minh Nguyệt hơi sáng lên, khóe miệng cô ấy nở nụ cười: “Được rồi, em tin anh, hy vọng anh sẽ không để em phải thất vọng”

Cô ấy muốn thử một lần nữa, hy vọng lần này họ sẽ có một kết thúc tốt đẹp.

Cửa phòng vẽ mở toang, có một cơn gió thổi vào, nếu Châu Hữu Thiên có thể quay đầu nhìn lại, anh ta sẽ thấy bức tranh trên bảng vẽ, bức tranh đó hoàn toàn khác với phong cách trước đây của Sở Minh Nguyệt, trong bức tranh đó có cảm giác chán nản, nó làm cho mọi người khi nhìn vào đó, trong lòng họ đều cảm thấy nặng nề và khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment