Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 308

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 308: Kẻ mạo danh

Bởi vì sự việc tối hôm qua, Hoắc Tùng Quân đặc biệt đến tìm Châu Hữu Thiên để uống rượu.

Châu Hữu Thiên tới nhà hàng mà ba người thường hay tới, khi nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang ngồi ở đó với ánh mắt thâm trầm, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt của anh ta có hơi thu lại, cũng không dám giở trò vặt ở trước mặt anh như thường ngày.

“À thì, cậu Hoắc à, thằng Lâm Bách Vĩ kia gần đây có chữa trị cùng với em trai không?

Hoắc Tùng Quân nhẹ nâng mí mắt lên, ánh đèn trong nhà hàng có chút mờ ảo, làm cho đôi mắt thờ ơ của anh càng thêm lạnh lùng.

Sắc mặt của Châu Hữu Thiên lập tức sợ hãi, chưa bao giờ Hoắc Tùng Quân dùng ánh mắt ấy nhìn anh ta.

Ngay tức khắc anh ta không dám nói nửa lời, ngoan ngoãn ngồi đối diện trước mặt anh, cúi thấp đầu xuống, ngay cả nhìn thẳng vào anh cũng không dám.

Mặc dù ba người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quan hệ vô cùng thân thiết, tuy nhiên anh ta và Lâm Bách Vĩ đều ngầm thừa nhận Hoắc Tùng Quân là thủ lĩnh.

“Hoắc, cậu Hoắc, sao cô ấy lại gọi Bạch Hoài An nhà cậu ra ngoài?

Khi Châu Hữu Thiên nói những lời này, giọng điệu của anh ta tỏ ra vô cùng khó hiểu.

Rất lâu sau Hoắc Tùng Quân mới chầm chậm cúi đầu: “Tâm trạng của cô ấy rất tệ, Hoài An và cô ấy ở cùng với nhau một đêm, e rằng còn nghiêm trọng hơn những gì cậu nghĩ”

Sau khi nói xong, đột nhiên anh nhìn Châu Hữu Thiên: “Cậu còn nhớ không, ngay từ ban đầu khi ở với Sở Minh Nguyệt, cậu đã cam đoan với tớ điều gì?

Châu Hữu Thiên không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng mà vẫn nhịn không nổi nhỏ giọng nói: ớ không có tìm người phụ nữ khác, tớ chỉ là…chỉ là ra ngoài chơi…”

Đột nhiên Hoắc Tùng Quân ngắt lời anh ta: “Châu Hữu Thiên, cậu không còn nhỏ nữa, Sở Minh Nguyệt còn lớn hơn Bạch Hoài An hai tuổi. Trước khi cậu theo đuổi thì cũng đã biết được hồi nhỏ cô ấy bị ám ảnh, cô ấy không tin tưởng vào tình cảm, nhưng mà vẫn muốn ở cùng với cậu, chính là vì tin tưởng cậu. Nhưng mà cậu thì sao? Cậu đã từng nghĩ tới việc sẽ cho cô ấy một tương lai hay chưa, đã từng để cô ấy vào kế hoạch sau này của cậu hay chưa?”

Những lời nói này khiến cho Châu Hữu Thiên ngây ra không biết phải trả lời thế nào, anh ta phiền não xoa đi xoa lại mái tóc, trên gương mặt điển trai bất cần của anh ta cũng hiện lên nỗi đau khổ và phiền não.

“Tớ, tớ vẫn chưa nghĩ đến những chuyện này, bây giờ nghĩ đến chuyện này không phải là quá sớm sao? Bọn tớ mới ở với nhau hơn một tháng, nhưng mà tớ biết tớ thích cô ấy, cũng muốn sau này ở cùng với cô Hơn nữa, yêu đương nhẹ nhàng hơn việc kết hôn rất nhiều, chắc Minh Nguyệt cũng sẽ không nghĩ tới việc kết hôn sớm như vậy đâu”

“Là một người bạn, tớ không nên xen vào đời sống tình cảm của cậu, nhưng mà vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, hi vọng cậu có thể biết cái gì tốt cho mình, đừng như tớ hồi trước, mất đi rồi mới thấy hối hận”

Hoắc Tùng Quân nói xong câu này thì lập tức đứng dậy, nói với Châu Hữu Thiên: “Công ty còn có việc, tớ đi trước đây, cậu nghĩ thông rồi thì cũng nên về nhà đi”

Bóng lưng cao lớn của anh dần dần khuất sau cánh cửa nhà hàng.

Châu Hữu Thiên nhìn mãi bóng lưng của anh, rất lâu sau vẫn không định thần lại được, cái gì gọi là “mất đi rồi mới thấy hối hận”. Tình cảm của anh ta và Sở Minh Nguyệt vẫn luôn vô cùng ổn định, nhưng bây giờ anh ta đã nhận ra vấn đề, chỉ cần bớt phòng túng một chút, hai người vẫn như cũ, có thể trở lại lúc mới bắt đầu, làm sao mà mất đi được chứ.

Mà huống chỉ anh ta có thể phát hiện ra, Sở Minh Nguyệt rất thích anh ta, anh ta cũng sẽ không ruồng bỏ cô ấy, làm sao hai người có thể đi tới bước đường kia..

Châu Hữu Thiên lắc đầu, cảm thấy rằng Hoắc Tùng Quân lo lắng quá mức rồi, nhất định là do hậu di chứng vì trước kia ly hôn với Bạch Hoài An nên mới lo lắng không đâu.

Sau khi Hoắc Tùng Quân rời khỏi nhà hàng, nghĩ tới dáng vẻ vô tri vô giác của Châu Hữu Thiên lại bất giác thở dài một hơi.

Coi như anh cũng hiểu được vì sao Bạch Hoài An lại không hề tin tưởng Châu Hữu Thiên rồi.

Sau khi về đến công ty, Hoắc Tùng Quân nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ từ trong phòng tiếp tân bước ra, mặc dù sắc mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ấy đang khó chịu và cáu kỉnh.

“Xảy ra chuyện gì à?” Hoắc Tùng Quân tùy tiện hỏi anh ấy.

Triệu Khôi Vĩ thở dài, đáp lại anh: “Tổng giám đốc Hoắc, trước đây Facebook công ty của chúng ta không phải đăng một tin tức tìm người năm đó trong trận hỏa hoạn đã cứu giám đốc ra hay sao”

Bỗng chốc bước chân của Hoắc Tùng Quân dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ấy: “Có người tìm đến rồi à?”

“Vâng” Triệu Khôi Vĩ gật đầu, điệu bộ một lời khó có thể t: “Khoảng thời gian này, dường như mỗi ngày đều có người tìm tới, nhưng mà chỉ hỏi mấy câu thì đã lòi đuôi chuột, đưa ra những bằng chứng đầy sơ hở như vậy dường như chỉ làm tốn thời gian của chúng ta.”

Hai ngày nay đều do Triệu Khôi Vĩ tiếp đón, những kẻ giả mạo đó đều làm người ta tức chết. Còn có những kẻ không cần mặt mũi, mở miệng ra là đòi báo đáp, không thèm nói đạo lý mà cứ bám mãi không dứt, làm cho người ta mệt mỏi vì phải đối phó.

nói Hoắc Tùng Quân nhíu chặt lông mày, vì đã có lần trước An Bích Hà giả mạo làm ân nhân cứu mạng anh, nên bây giờ anh đối với những người giả mạo không hề có một chút ấn tượng tốt nào cả, thậm chí còn ghét cay ghét đắng.

“Thông báo tin tức, nếu như có người giả mạo làm ân nhân của tôi, Hoắc Kỳ sẽ truy tố những kẻ mạo danh về tội lừa đảo: Triệu Khôi Vĩ nghe những lời này, đôi mắt sáng lên, rõ ràng là nên làm như thế này.

Một khi tin tức này được thông báo ra, để xem còn ai dám tới đây giả mạo làm ân nhân cứu mạng của Tổng giám đốc Hoắc chứ.

“Trước kia tìm được người phục vụ đó, cô ấy không phải tận mắt chứng kiến khuôn mặt của ân nhân cứu mạng tôi hay sao? Nếu như lại có người tới đây, nhờ cô ấy giúp đỡ kiểm tra”

Triệu Khôi Vĩ lắc đầu: “Lúc đó cô ấy bị trận hỏa hoạn làm cho sợ hãi hoảng loạn, thời gian trôi qua cũng lâu rồi, cũng không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ được đại khái vóc dáng, và những tình tiết nhỏ thôi, đã kể tất cả cho chúng ta rồi”

Hoắc Tùng Quân gật đầu, anh không quan tâm tới chuyện này, chuyện này cũng đã qua hơn mười năm rồi, nhiều năm như vậy mà người kia vẫn bặt vô âm tín, e rằng tìm kiếm càng ngày càng khó hơn.

Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy Tổng giám đốc Hoắc đi vào phòng làm việc, vội vàng quay người tới bộ phận thông báo, báo với bọn họ bắt đầu biên tập và thông báo tin tức.

Anh ấy thật sự không muốn lại phải tiếp đón những kẻ giả mạo kỳ lạ nữa rồi.

Ở biệt thự vùng ngoại ô thành phố An Lạc, từ khi Ngô Thành Nam bị nhốt ở nhà, sau khi bị Hoắc Tùng Quân làm nhục vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Thực ra Hoắc Tùng Quân lại quên sạch chuyện giữa hai người trước kia rồi, bộ dạng hoàn toàn không hề để anh ta vào trong mắt càng làm cho anh ta tức tối.

Nhưng mà hiện tại anh ta vẫn bị ông cụ bắt ở trong nơi này dưỡng bệnh, không được tiếp xúc với công việc của công ty, vốn không thể so bì cao thấp làm ăn trên thương trường cùng anh.

Hơn nữa, nghe nói gần đây công ty của Trần Bách Nhã phất lên như cá gặp nước, kết thân với không ít các cổ đông, ngấm ngầm thay thế vị trí của anh ta.

Hai ngày nay tâm trạng của Ngô Thành Nam càng ngày càng dễ cáu gắt, cũng hay thường cáu gắt với người giúp việc, động một cái là mắng chửi đánh đập, hoàn toàn không còn dáng vẻ điềm tĩnh dịu dàng như trước đây.

Tất cả người giúp việc trong biệt thự này đều không dám động tới một sợi lông mày của anh ta, lúc làm việc đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả khi nhìn anh ta cũng không dám mở to mắt.

Khi Ngô Thành Nam đang nhìn điện thoại, trên màn hình hiện lên tin tức mới nhất chính là thông tin của Hoắc Kỳ.

Tin tức này được thông báo ra, có lẽ gân đây những kẻ mạo danh là ân nhân cứu mạng của Hoắc Tùng Quân nhất định là rất nhiều rồi.

Ngô Thành Nam nhìn chằm chằm vào màn hình, nhớ lại rất nhiều năm về trước, anh ta vô tình nhìn thấy được bức ảnh.

Khuôn mặt của người đàn ông ấy anh ta không còn nhớ rõ nữa, nhưng mà anh ta vẫn mang máng có ấn tượng về dáng vẻ bên ngoài, lúc ấy người đàn ông đó mặc quần áo thế nào, anh ta vẫn nhớ rõ.

Mấy năm nay, nhà họ Hoắc bị An Bích Hà che giấu, nên không thể điều tra ra anh ta cũng là nhân chứng của năm đó, ngoài An Bích Hà ra, không ai biết anh ta cũng nhìn thấy gương mặt của người cứu Hoắc Tùng Quân.

Ngay lập tức, Ngô Thành Nam nảy ra một ý.

Nhà họ Hoắc không phải đang tìm ân nhân cứu mạng năm đó hay sao? Vậy thì anh ta sẽ cho Hoắc Tùng Quân một người ân nhân!

Khóe môi Ngô Thành Nam cong lên, lộ ra một nụ cười u ám.

Anh ta lập tức tìm một người giúp việc thân cận, nói nhỏ vào tai anh ta vài câu.

Ánh mắt của người giúp việc bất chợt lóe lên chút sợ hãi, càng nghe biểu cảm càng nghiêm túc, cuối cùng khó khăn miễn cường gật đầu dưới ánh nhìn của Ngô Thành Nam.

Ngô Thành Nam nhìn thấy dáng vẻ hận thù đau khổ của anh ta, nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Chuyện này không được kể cho ông cụ, nếu không thì không tha cho cậu đâu, cậu cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy”

Người giúp việc kia nghĩ tới những ngày này, mấy người bị thương nặng bị khiêng ra, toàn thân phát run, vội vàng gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment