Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 412

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ tinh ranh của Bạch Hoài An, cười khẽ một tiếng, cầm lấy một chiếc bánh trứng trên bàn rồi nhét vào miệng cô.

“Được rồi, ngừng nói vấn đề này đi, cậu đừng quan tâm đến chuyện của tớ nữa, hai chúng ta người tám lạng người nửa cân. Cậu chỉ mới trải qua một đoạn tình cảm với Hoắc Tùng Quân mà thôi, có thể gặt được.

kinh nghiệm nào chứ”

Bạch Hoài An lặng lẽ cắn chiếc bánh trứng ngọt ngào, không dám nói cho cô ấy biết bên cạnh cô ấy đang có một con sói đuôi to rình rập, nói không chừng lúc nào Sở Minh Nguyệt không cẩn thận lơ là một chút là sẽ bị con sói đó tha đi.

Trước khi tới chỗ Bạch Hoài An, tâm trạng của Sở Minh Nguyệt khá nặng nề, nhưng khi cô ấy rời đi, tâm trạng đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi sáng Hoắc Tùng Quân đã nói rằng sẽ đưa cô trở về nhà họ Hoắc sau khi tan tâm, cho nên cô lập tức gọi xe đến công ty.

Bạch Hoài An đứng ở cửa khu chung cư chờ anh, nhìn thấy chiếc xe từ xa chạy tới, cô vui vẻ chạy tiến lên.

Ngay giây đầu tiên ngồi vào trong xe, cô nhét đồ vật trong tay vào.

bên trong miệng Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân bỗng dưng bị nhét vào miệng một cái bánh dừa viên, một chiếc bánh nho nhỏ vừa được bỏ vào trong miệng đã tan ra, vị ngọt lịm lan tỏa khắp miệng.

Bạch Hoài An nở một nụ cười còn ngọt ngào hơn hơn cả chiếc bánh dừa viên, nhìn anh hỏi: “Ăn ngon không? Có ngọt không?”

Hoắc Tùng Quân không có hứng thú đối với đồ ngọt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh chỉ cảm thấy chiếc bánh dừa viên nho nhỏ này có thể đưa vị ngọt đến tận trong lòng của anh.

“Ăn ngon, rất ngọt”

Bạch Hoài An đắc ý mỉm cười giữ một chiếc cuối cùng cho anh”

“Đây là Minh Nguyệt làm tặng đó, em Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân có hơi thay đổi. Sở Minh Nguyệt mang đồ ngọt đến tặng cho Bạch Hoài An chắc chắn không có khả năng chỉ có một phần nhỏ thế này, chẳng lẽ cô đã ăn hết số còn lại rồi sao?

“Hoài An, ăn nhiều đồ ngọt như vậy, em có nhớ đánh răng kỹ không đấy?”

Bạch Hoài An bị giọng nói như thể đang hỏi han một đứa trẻ con của anh làm cho thẹn quá hóa giận: “Đương nhiên là em nhớ đánh răng kỹ càng”

“Vậy là tốt rồi” Hoắc Tùng Quân xoa xoa mái tóc dài của cô, khen ngợi một tiếng.

Bạch Hoài An được bàn tay to ấm áp của anh khẽ vỗ về, lửa giận trong lòng lập tức biến mất, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Cô luôn dễ dỗ dành như vậy đấy. Hoắc Tùng Quân năm giữ biện pháp xoa dịu cảm xúc của cô một cách thuần thục, lúc nào sử dụng với cô cũng thành công.

Không lâu sau đã tới nhà họ Hoắc.

Bạch Hoài An vừa xuống xe với Hoắc Tùng Quân, đột nhiên nghe thấy một tiếng “Bộp” tương tự như tiếng pháo nổ, tiếng vang qua đi, một dải lụa màu từ trên đỉnh đầu hai người từ từ rơi xuống.

Ngay từ âm thanh đầu tiên vang lên, Hoắc Tùng Quân đã nhanh chóng lấy tay bịt hai tai Bạch Hoài An.

Quả thật Bạch Hoài An đã bị giật mình bởi vì âm thanh bất ngờ vang lên đó nhưng cũng không đến mức bị hù dọa. Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy ông nội Hoắc, bố Hoắc và mẹ Hoắc đứng ở trước mặt hai người bọn họ.

Bố mẹ Hoắc đều cầm trên tay dải lụa cùng màu với ống pháo hoa giấy, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

Ông nội Hoắc bụm mặt, làm ra dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào hành động ấu trĩ của hai người họ, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lẩm bẩm trong miệng: “Hai người này đều đã lớn tuổi rồi mà vẫn học.

các thanh niên chơi trò bất ngờ này, đúng là không biết ngượng mà”

Mẹ Hoắc là người đưa ra ý tưởng này, mặc dù tuổi tác của bà ấy không còn nhỏ nhưng lại được bố Hoắc nuông chiều nên tính cách cực kỳ ngây thơ, nghĩ đến cái gì thì làm luôn cái đó, bố Hoắc cũng luôn nguyện ý chơi những trò này cùng với bà ấy cho dù chúng ấu trĩ đến mức nào.

Bà ấy còn thuyết phục ông nội Hoắc cùng chơi với mình, nhưng ông nội Hoắc ngại mặt mũi nên ngay lập tức từ chối bà ấy.

Mẹ Hoắc thả xong ống pháo hoa giấy, hưng phấn tiến lên, ôm lấy bả vai của Bạch Hoài An, nở nụ cười, kích động nói: “Hoài An, chúc mừng con, mẹ đã đọc rất nhiều tin tức về con đó. Thật sự không ngờ rằng con lại xuất sắc đến vậy, không chỉ báo chí trong nước mà ngay cả truyền thông nước ngoài cũng đều đánh giá rất cao về con”

“Cảm ơn bác gái ạ, mặc dù hiệu quả của tuần lễ thời trang lần này đã thành công tốt đẹp, nhưng hầu hết đều nhờ sự giúp đỡ của Cách Lệ Tâm”

Đây là lời nói từ tận đáy lòng Bạch Hoài An, nếu không phải bởi vì nhận được sự giúp đỡ của Cách Lệ Tâm, khả năng cao là cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể tiếp xúc được với những người kia, cũng sẽ không nhận được sự coi trọng.

Mẹ Hoắc nhìn cô với ánh mắt không đồng ý, võ nhẹ lên cánh tay của cô, nâng cằm cô lên, trên mặt mũi bà ấy tràn đầy kiêu ngạo: “Hoài An, con đánh giá thấp bản thân mình rồi, nếu như con không có tài năng và khí chất, Cách Lệ Tâm sẽ không chọn trúng con giữa nhiều người như vậy. Mặc dù bác gái không hiểu nhiều chuyện trong giới thiết kế nhưng vẫn có thể nhìn ra một nửa sự thành công của buổi trình diễn này đều thuộc về công lao của con!”

Bạch Hoài An nghe lời khen ngợi gần như thiên vị này của bà ấy, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười tươi rói, trên má cũng xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ, trong lòng ấm áp dễ chịu.

Từ ngày đầu tiên cô được gả cho Hoắc Tùng Quân và cả suốt quãng thời gian sau đó, cô không dám nghĩ đến việc sẽ có một ngày mẹ Hoắc đối xử tốt với cô như thế này. Mọi người thường nói người nhà họ Hoắc rất hay bao che khuyết điểm, sau khi cô nhận được sự chấp nhận của người nhà họ Hoắc, cô mới thật sự cảm nhận được rõ ràng điều này.

Mẹ Hoắc thấy cô ấy nở nụ cười, mặt mũi bà ấy tràn đầy từ ái. Vậy nhưng sau khi nhìn sang khuôn mặt lạnh như tiền chẳng có chút cảm xúc nào của Hoắc Tùng Quân ở bên cạnh, bà ấy lại tặc lưỡi chậc chậc hai tiếng.

Quả nhiên, cảm giác có một cô gái nhỏ nhắn dễ thương khác hẳn với việc có một thằng nhóc vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, nhìn nụ cười ngọt ngào này xem, đủ để khiến trái tim người ta tan chảy.

Bởi vì người nhà họ Hoắc khá thưa thớt, mẹ Hoắc luôn hy vọng Hoắc Tùng Quân có thể kết hôn càng sớm càng tốt, mau chóng sinh ra cho nhà họ Hoắc một cậu nhóc mập mạp.

Hiện giờ so sánh giữa bé gái và bé trai, quả nhiên vẫn nên sinh một bé gái thì tốt hơn. Một đứa cháu gái mềm mại dễ thương, dùng giọng nói ngây ngô bập bẹ gọi bà ấy là “Bà nội ơi”, chỉ cần nghĩ như vậy, trên gương mặt trắng nõn mẹ Hoắc của lập tức trở nên đỏ ửng vì kích động.

Bà ấy nắm chặt cánh tay của Bạch Hoài An, nói: “Hoài An, bây giờ công việc của con đã qua được một đoạn thời gian rồi, trước đó ông cụ nhà chúng ta luôn chăm chỉ chuẩn bị cho lễ đính hôn của con cùng với Tùng Quân, đã đến lúc phải tuyên bố rồi: Bạch Hoài An nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, ngượng ngùng cúi thấp đầu: “Bên con lúc nào cũng sẵn sàng, mọi chuyện tùy thuộc vào bậc cha chú ạ.”

Vốn dĩ hai người phải đính hôn từ lâu rồi mới đúng, Hoắc Tùng Quân sợ sự nghiệp của cô ấy bị trì hoãn, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ.

Cô cũng sẽ không già mồm mà từ chối, đúng lúc tận dụng cơ hội này để giải quyết cuộc hôn nhân giữa hai người.

Mẹ Hoắc vốn dĩ còn cho rằng lần này mình đột ngột nhắc đến chuyện đính hôn sẽ chỉ nhận được lời xin kéo dài thêm thời gian của cô, không ngờ rằng cô lại dứt khoát đồng ý như thế này, lập tức vui mừng khôn xiết, kích động muốn nói gì đó.

Bố Hoắc đặt bàn tay lên bờ vai của bà ấy, kéo bà ấy đến bên cạnh mình: “Được rồi, có chuyện gì thì đi vào trước rồi nói sau.”

Vừa rồi bọn họ gây ra động tĩnh lớn như thế, mặc dù ngôi nhà của người nhà họ Hoắc cách xa những người hàng xóm xung quanh, nhưng vào thời gian này vẫn có không ít ông cụ bà cụ ra ngoài đi tản bộ.

Bị thu hút bởi những động tĩnh từ bọn họ, tất cả mọi người đang vây quanh, ở bên cạnh quan sát bọn họ.

Lúc này mẹ Hoắc mới ngậm miệng lại, ông nội Hoắc nhẹ nhàng ho.

khan một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Vốn dĩ ông đã định nghênh đón rồi cùng nói chuyện với hai người trước, nhưng lại bị mẹ Hoắc đoạt trước cơ hội, cuối cùng lúc này mới được lên tiếng.

“Đi vào trước đi, cơm tối đã được chuẩn bị tốt. Sau khi ăn xong cơm tối, chúng ta lại thảo luận về những vấn đề liên quan sau”“

Nói xong, bước đầu tiên bước vào sân.

Mẹ Hoắc nhanh chóng chạy đến bên cạnh Bạch Hoài An, kéo cánh tay của cô, vừa đi bên cạnh vừa nói chuyện với cô.

Bố Hoắc không còn cách nào khác, chỉ có thể sánh vai cùng với con trai của mình. Hai người bọn họ, một người im lặng không định mở miệng nói chuyện, một người lạnh lùng cũng không có ý định trò chuyện, cả hai đều đi theo phía sau người phụ nữ của mình.

Mẹ Hoắc nhìn về phía bóng lưng nghiêm nghị ở đẳng trước của ông nội Hoắc, nhỏ giọng nói: “Hoài An, con đừng thấy ông nội luôn nói những lời nghiêm túc ra ngoài miệng mà hiểu nhầm. Lần nào có tin tức về con, ông ấy toàn bảo chú Lưu in ra rồi cất đi đó, mỗi lần ra ngoài đi tản bộ đều khoe khoang cùng với đám bạn của ông ấy, cho nên hiện giờ hàng xóm xung quanh không ai không biết tên của con”

Bên trong ánh mắt của Bạch Hoài An toát ra vẻ kinh ngạc, trong đầu thoáng hiện lên dáng dấp ông nội Hoắc đứng ở trước một đám cụ già khoe khoang tin tức của cô.

Cô thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ đường hoàng của ông nội Hoắc, nhưng cũng không phải chưa từng nhìn thấy mặt trẻ trung này của ông.

Vừa tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Bạch Hoài An nhìn bóng lưng của ông nội Hoắc, trong mắt tràn đầy ý cười vui vẻ.

Cảm giác được người lớn tuổi cưng chiều đúng là thích thật đấy.

“Bác gái biết con sẽ mở phòng làm việc sau khi trở về, cho nên bác gái đã nhân nhân cơ hội này giới thiệu con với các quý bà và các quý cô trong giới thượng lưu, hiện giờ bọn họ đều rất tò mò về con đó. Chờ đến khi con khai trương phòng làm việc, con đừng quên thiết kế một bộ lễ phục cho bác gái đó nha, đến lúc đó, bác gái sẽ mặc quần áo con thiết kế cho bác rồi đi quảng bá cho con”

Mẹ Hoắc nói xong, nghĩ đến việc tháng sau sẽ tham gia một buổi tiệc tối.

Bình thường bà ấy không có nhiều công việc để làm, ngoại trừ đánh bài rồi đi dạo phố mua đồ thì không còn thú vui tiêu khiển nào khác. Tuy nhiên, với vai trò là người đại biểu cho nhà họ Hoắc, bà ấy còn thường xuyên tham gia các buổi tiệc tối khác nhau để giao lưu với mọi người.

Không phải bà ấy là ứng cử viên tuyên truyền tốt nhất cho phòng làm việc sao!

Bạch Hoài An nghe được lời này của bà ấy, hai mắt tỏa sáng sáng lấp lánh. Cô cầm lấy tay của mẹ Hoắc, vui vẻ nói: “Bác gái cứ yên tâm đi ạ, con quên ai cũng sẽ không bao giờ quên bác gái.

Mẹ Hoắc nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt. Lần trước Bạch Hoài An n áo và tạo hình trang điểm cho bà ấy cực kỳ phù hợp, rất được yêu thích trong bữa tiệc, thậm chí còn tại nên danh tiếng lớn.

Bà ấy rất chờ mong được tận hưởng cảm giác khiến mọi người kinh ngạc một lần nữa.

Huống chỉ, Hoài An đã mời bà ấy cùng nhau kinh doanh phòng làm việc, đương nhiên bà ấy cũng phải góp một chút sức chứ.

Hai người bọn họ vừa cười đùa vừa nói chuyện, hai người đàn ông đi theo đăng sau cũng bắt đầu nói bàn tán.

Bố Hoắc mở miệng hỏi trước: “Nghe nói trước đây có một phóng viên đột nhập vào buổi phát sóng trực tiếp của Hoắc Kỳ, nói con đã tìm được ân nhân cứu mạng à?”

Mặc dù Hoắc Kỳ đã mau chóng xử lý việc này, nhưng hoặc ít hoặc nhiều vẫn bị truyền thông tin ra ngoài.

Hoắc Tùng Quân khẽ gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy, tuy nhiên người kia không phải là người năm đó cứu conl”

“Sao con có thể xác định như vậy?” Bố Hoắc không hiểu. Người tự xưng là ân nhân cứu mạng đã trả lời tất cả vấn đề được hỏi, mọi chỉ tiết đều không hề sai. Những nhân chứng mà bọn họ tìm tới cũng nói dáng vẻ của người tự xưng là ân nhân cứu mạng có mấy phần giống với dáng dấp trong trí nhớ, bên trong máy thu hình vào năm đó của các chủ quán xung quanh cũng tra ra bóng hình chính xác.

Hầu như tất cả các bằng chứng đều được chứng thực. Nếu là ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ cho rằng người đó là ân nhân cứu mạng luôn, cho dù không phải, hiện giờ cũng không tìm thấy người nào giống ân nhân cứu mạng hơn người đàn ông tên Diệp Văn Bình kia.

Bình Luận (0)
Comment