Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 413

Hoắc Tùng Quân nhìn bóng lưng Bạch Hoài An phía trước, vẻ mặt có chút trống rỗng: “Chỉ là trực giác thôi, người này cho con một cảm giác không được tốt”

“Hơn nữa, con cũng điều tra được một số chuyện. Người được gọi là ân nhân cứu mạng có thể là Ngô Thành Nam, người đã cố ý gửi Diệp Văn Bình cho con.”

“Ngô Thành Nam?” Bố Hoắc sửng sốt một chút rồi kêu lên.

“Tên nhóc kia dám ra tay với nhà họ Hoắc, lại còn can thiệp vào chuyện này, thật là không thể chịu nổi nữa!”

Bố Hoắc nghiến răng, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng: “Lúc đó, đáng nhẽ phải ra tay tàn nhẫn hơn, khiến cậu ta hoàn toàn sợ nhà họ Hoắc, sợ cả con, vậy thì cậu ta mới không dám làm mấy chuyện như vậy nữa”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì lắc đầu: “Ngô Thành Nam là kiểu càng bị chèn ép thì càng mạnh, anh ta không những không an phận mà còn cố tìm cơ hội trả đũa”

Anh nhìn bố Hoắc, nói một cách thản nhiên và bình tĩnh: “Sở dĩ Ngô Thành Nam giở chiêu này ra là vì anh ta biết vết thương ở chân mình có liên quan đến con”

Bố Hoắc sững sờ một lúc, không nói được lời nào.

Nếu không phải có kết quả khám sức khỏe của con trai, ông còn tưởng Hoắc Tùng Quân bị liệt cơ mặt. Khi nói chuyện, trên mặt không hề có một chút cảm xúc, tựa như không có chuyện gì có thể lay động được anh.

“Vậy thì chắc Ngô Thành Nam hận con lắm” Bố Hoắc thở dài, võ võ vai anh: “Vê sau con phải cẩn thận, bảo Hoài An cũng phải chú ý. Ai mà biết được con chó điên này sẽ làm gì”

Hoắc Tùng Quân khẽ gật đầu, nhưng khi nghĩ đến Diệp Văn Bình, lông mày lại cau lại.

Anh đã bảo Triệu Khôi Vĩ sắp xếp ổn thỏa cho Diệp Văn Bình, còn đặt rất nhiều người và tai mắt bên cạnh ông ta, trong điện thoại có cả chương trình cấy ghép, nhưng đã qua một buổi chiều, không có động tĩnh gì cả.

Ngô Thành Nam hoàn toàn không đi tìm Diệp Văn Bình, cũng không biết liệu sau này họ có liên lạc với nhau hay không, nếu có thì dùng phương thức gì để liên lạc.

Trong một khoảnh khắc, anh thậm chí còn cảm thấy Ngô Thành Nam gửi một món hàng giả như Diệp Văn Bình đến, chắc không phải chỉ đơn thuần là do ghét anh đâu nhỉ.

Nghĩ đến đây, Hoắc Tùng Quân liền cảm thấy có chút buồn nôn, thủ đoạn của Ngô Thành Nam vẫn vô liêm sỉ như trước kia.

Vừa nói chuyện, mấy người họ vừa đi đến phòng khách, đồ ăn đã được người hầu đặt lên bàn.

Ngày thường, nhà họ Hoắc chỉ có ba người là ông nội, bố Hoắc và mẹ Hoắc, họ thường chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe, nên bữa tối cũng vô cùng thanh đạm. Tối nay vì có hai người họ tới mới chuẩn bị phong phú hơn một chút.

Có rất nhiều món ngọt mà Bạch Hoài An thích.

Ở trên bàn ăn, mỗi khi Bạch Hoài An muốn ăn một món ngọt, Hoắc Tùng Quân đều thản nhiên ho nhẹ hai tiếng, khiến đũa của cô lập tức.

chuyển hướng.

Đúng là không thể trêu vào, ai bảo cô nhanh nhảu nói với Hoắc Tùng Quân chuyện Minh Nguyệt tặng đồ điểm tâm, còn để cho anh biết rằng mình đã ăn hết tất cả.

Hiện tại, Hoắc Tùng Quân phải kiểm soát chặt chế việc ăn ngọt của cô, tránh việc cô còn trẻ mà lượng đường huyết đã không ổn định.

Nhìn thấy Bạch Hoài An đáng thương đang bới bới cơm, nhìn chằm chằm vào mấy món ngọt, mẹ Hoắc không nhịn được, gắp cho cô một đũa.

Nhìn thấy một miếng sườn xào chua ngọt trên đĩa của mình, Bạch Hoài An sửng sốt nhìn vào mắt mẹ Hoắc.

“Bác gái…”

Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Tùng Quân, nói nhỏ: “Một miếng chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Đầu bếp ở nhà đã đặc biệt làm theo khẩu vị của Hoài An, không thể để nó không ăn miếng nào được. Ông nội còn đích thân dặn người làm đấy, con làm đừng phụ lòng tốt của ông”

Sau khi mẹ Hoắc nói xong, Bạch Hoài An cũng quay ra nhìn Hoắc Tùng Quân chằm chằm.

Hoắc Tùng Quân bị hai người nhìn đến bất lực, chỉ đành gật đầu nói với Bạch Hoài An: “Ăn hết miếng này thì không được ăn nữa, sau này đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, anh sẽ nói rõ ràng với Sở Minh Nguyệt sau.”

Bạch Hoài An đưa miếng sườn chua ngọt vào miệng, ăn một cách mãn nguyện và cẩn thận, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.

Chua ngọt vừa miệng, không ngấy chút nào, lại có cả vị mơ, rất hợp khẩu vị của cô.

Có được đồ ăn ngon, những lời căn dặn càm ràm của Hoắc Tùng Quân cũng êm tai hơn mấy phần.

Sau khi Bạch Hoài An gặm sạch miếng xương sườn, cô nói với Hoắc Tùng Quân: “Anh đừng tìm Minh Nguyệt, cô ấy gửi đồ tráng miệng cho em, bảo em ăn một chút thôi, nhưng em không kiềm chế nên đã ăn hết”

Minh Nguyệt chỉ có lòng tốt mà thôi, cô không thể làm liên lụy đến cô ấy.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Hoài An chạy đi bàn bạc một số công tác chuẩn bị cho phòng làm việc với mẹ Hoắc.

Bản phác thảo thô đã thành hình, cô lấy được rất nhiều ý tưởng từ Trần Thanh Minh, bổ sung thêm từng chút một, nhưng vẫn chưa lên kế hoạch đầy đủ.

Hơn nữa, nguồn khách hàng tương lai là những quý bà, quý nữ như: mẹ Hoắc, vậy nên ý kiến của mẹ Hoắc cũng rất quan trọng.

Những chuyện khác thì không nói, nhưng riêng về phương diện này, mẹ Hoắc thực sự rất có chuyên môn. Bà ấy nhớ lại những phòng thiết kế mà bà thường đến, nói một chút về cảm nhận và đề xuất của mình.

Bạch Hoài An vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, sau đó ghi chép lại tất cả.

Viết xong, cô nhìn mẹ Hoắc, nói: “Bác gái, bác nói xem, phòng làm việc của bọn con nên chọn nơi nào thì tốt. Giá thuê ở trung tâm thành phố thì đắt quá. Dù bây giờ con cũng có một số tiền trong tay, nhưng sợ đến lúc lắp đặt sửa sang lại không đủ ngân sách, nên con định chọn nơi nẵm ngoài một chút, chẳng hạn như ở đây…”

Bạch Hoài An đang nói thì đột nhiên bị mẹ Hoắc cắt ngang.

Bà ấy nghi ngờ nhìn Bạch Hoài An, thản nhiên hỏi: “Tại sao phải đi thuê? Nhà họ Hoắc chúng ta có rất nhiều địa ốc, không chỉ ở trung tâm thành phố, miễn là ở thành phố An Lạc thì khu vực nào cũng có, con xem con nhìn trúng chỗ nào, bác sẽ cho người dọn chỗ rồi lắp đặt luôn.”

Bạch Hoài An trợn mắt há mồm nhìn bà, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Cái gì gọi là giàu vô nhân tính? Chính là như vậy!

Quan trọng là mẹ Hoắc lại không hề cảm thấy những gì mình nói rất dễ khiến người ta sinh hận, vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội: “Sao vậy?”

“Không, không có gì!” Bạch Hoài An lắp bắp, nuốt câu cảm thán trong miệng xuống.

Nhưng cô cũng không từ chối. Cuộc hôn nhân giữa cô và Hoắc Tùng Quân gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Trong tương lai, cô cũng sẽ là người nhà họ Hoắc. Sau lưng có chỗ dựa và tài nguyên vững chắc mà không tận dụng thì đúng là ngu ngốc.

Tuy nhiên, được hưởng tài nguyên thì cũng cần phải đền đáp, không phải kiểu đền đáp qua loa mà cô sẽ làm tốt những trách nhiệm mà nhà họ Hoắc nên làm.

Hai người thảo luận sôi nổi, ba người đàn ông trong phòng khách cũng tụ tập nói chuyện nghiêm túc.

Ông nội là người lên tiếng đầu tiên, ông nhìn Hoắc Tùng Quân rồi nói: “Cháu xử lý Diệp Văn Bình thế nào rồi? Chúng ta đã điều tra lâu như vậy vẫn chưa tìm được vị ân nhân cứu mạng kia. Bây giờ xuất hiện một người phù hợp về mọi mặt thì lại bị bởi phóng viên làm lộ ra ngoài. Nếu cháu làm thêm điều gì, có lẽ sẽ có quá nhiều tin đồn bên ngoài”

Lời nói vốn là thứ đáng sợ, cho dù Hoắc Tùng Quân không thèm quan tâm, nhưng những người bề trên như bọn họ cũng không muốn nhìn đứa cháu ưu tú nhà họ Hoắc bị đám người đó dị nghị quá mức.

Hoắc Tùng Quân cũng đang nghĩ đến chuyện này. Trong lúc này, tuy rằng Diệp Bân Bân đã được trông chừng, nhưng nếu không tìm được ân nhân thực sự hoặc bằng chứng ông ta nói dối, chẳng lẽ anh lại để cho người trông chừng người này suốt đời sao?

“Hiện tại, cháu đã phát hiện đối tượng tình nghỉ, người này rất có thể là người của Ngô Thành Nam, nhưng vẫn chưa có bằng chứng kết luận, đến giờ họ vẫn chưa liên lạc”.

Ông nội gật đầu: “Nếu họ vẫn không liên lạc, hoặc có thông tin liên lạc đặc biệt, cháu không thể tìm ra thì làm sao?”

Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu nhìn về phía ông nội, biết ông có chuyện muốn nói, bèn hỏi: “Vậy ông nghĩ như thế nào?”

Ông nội nghe xong thì nói thẳng: “Nếu trong lòng cháu đã biết rõ là do Ngô Thành Nam làm, người cũng đưa tới cửa rồi, vậy thì cứ tương kế tựu kế, xem cậu ta có âm mưu gì. Giờ cháu phải tin tưởng Diệp Văn Bình thì cậu ta mới có thể ra tay”

Nghe ông nội nói những lời này, trong đầu bố Hoắc chợt hiện lên một thứ: Cạm bẩy pháp luật!

Hoắc Tùng Quân mỉm cười gật đầu: “Cháu cũng nghĩ thế. Nếu hiện tại anh ta đang thận trọng, vậy chúng ta hãy để anh ta thả lỏng cảnh giác, có như vậy mới lộ ra nhiều sơ hở hơn. Cũng không biết Diệp Văn Bình sẽ đưa ra yêu cầu gì nữa”

Nếu họ thừa nhận rằng Diệp Văn Bình là người ân nhân cứu mạng, thì người này sẽ ra cái giá rất cao, vậy họ sẽ làm theo hay từ chối.

Nếu từ chối, biết đâu sẽ có người nói hưu nói vượn, bảo rằng họ không biết trả ơn.

Ánh mắt ông nội trở nên thâm thúy, cười lạnh một tiếng: “Bởi vậy mới phải gây áp lực cho anh ta, phải nói rõ với anh ta là cháu không hoàn toàn tin tưởng anh ta, vẫn còn nghi ngờ. Nếu anh ta không có tự tin, đương nhiên sẽ không dám không mở miệng đưa ra yêu cầu quá đáng”

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Được, cháu sẽ làm như ông nói”

Lúc hai người đang nói chuyện, bố Hoắc đang xem thông tin về Diệp Văn Bình. Ông vốn cho rằng người này trông hiền lành, tốt bụng, là một người tốt.

Nhưng Hoắc Tùng Quân lại nói nhìn người này không vừa mắt, bố Hoắc càng nhìn càng cảm thấy mặt mũi người này có chút kỳ quái.

Không phải là ngoại hình, mà là khí chất trong đôi mắt của ông ta, kết hợp với vẻ mặt ôn hòa mà ông ta cố ý tạo ra, luôn có một cảm giác không bình thường.

Chỉ có thể nhìn lướt qua, còn nhìn kỹ sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Bạch Hoài An và mẹ Hoắc bàn bạc xong xuôi, lúc đi ra thì nhận thấy rằng bầu không khí của ba người họ có chút nghiêm trọng.

Thấy bố Hoắc nhíu mày nhìn chằm chằm thông tin trong tay, như thể một ông già đang xem điện thoại trên tàu điện ngầm, mẹ Hoắc nổi lòng hiếu kỳ, liền nghiêng người qua xem.

“Diệp Văn Bình mà mọi người nói là người này à, sao anh ta lại trông kỳ quặc vậy?”

Mẹ Hoắc cũng vừa nghe Bạch Hoài An nói, bà luôn thích lấy ấn tượng đầu làm chủ, lần này cũng không ngoại lệ. Nên khi nhìn bức ảnh của Diệp Văn Bình, bà ấy đã rất không vừa lòng với người này.

Trước kia, Bạch Hoài An đã luôn nghe kể về Diệp Văn Bình, cũng từng gặp Diệp Lan, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của Diệp Văn Bình. Sau khi nghe những gì mẹ Hoắc nói, cô cũng tò mò dựa vào.

bên cạnh Hoắc Tùng Quân xem thông tin.

Vừa nhìn đã ngẩn người.

Người tên Diệp Văn Bình này, cô cứ có cảm giác như đã từng thấy ở đâu.

Bình Luận (0)
Comment