Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 335

Cố Nhiễm Nhiễm dẫn Đường Tâm Nhan về căn chung cư của cô thuê.

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch và cảm nhận được tâm trạng hoảng loạn của Đường Tâm Nhan suốt dọc đường, Cố Nhiễm Nhiễm chỉ đành nắm chặt tay cô, cổ vũ và an ủi cô: “Cũng có thể là do chúng ta nghĩ nhiều quá thôi. Nếu như có thai thật thì chỉ cần không để giám đốc Uý biết được, âm thầm phá đi là được.”

Đường Tâm Nhan nhận hộp que thử thai, nhìn Cố Nhiễm Nhiễm rồi gật đầu.

Dù cho kết quả có như thế nào đi nữa cô cũng phải dũng cảm đối diện với nó.

Đường Tâm Nhan bước vào nhà vệ sinh, ngồi lên bồn cầu, hai tay run rẩy mở hộp que thử thai ra.

Đôi môi mềm mại đang mím chặt thành một đường thẳng, gió bên ngoài cửa sổ thổi vào khiến cô cảm thấy ớn lạnh từng cơn.

Tuy rằng vẫn chưa thử nhưng trong lòng cô ngổn ngang bao dự cảm chẳng lành.

Cô nhắm nghiền mắt, đợi năm phút sau mới từ từ mở mắt ra.

Phải thở dài mấy lần cô mới có đủ dũng khí đối diện với kết quả.

Khi hai vạch đỏ trên que thử thai đập thẳng vào mắt, đại não cô như vỡ tung, trong đầu chỉ còn là một mảng trắng xoá.

Tuy rằng đã phần nào đoán trước được kết quả nhưng khi thật sự nhìn thấy hai vạch đỏ xuất hiện cô vẫn bị bất ngờ và hoảng sợ.

Cô sợ hãi đến độ vứt ngay que thử thai vào thùng rác, hai tay ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy của mình, máu trên người cô lúc này như thể đã đông đặc lại.

Sao có thể thành ra thế này?

Sao có thể có thai được?

Đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô sao?

Cô đã làm sai điều gì mà lại dùng cách thức tàn nhẫn này trừng phạt cô chứ?

Cô đưa hai tay ôm mặt, những giọt nước mắt từ từ lăn qua khẽ tay.

Đứa bé này vốn dĩ không nên đến với thế giới này.

Tình yêu, sự nghiệp, cuộc đời của cô có thể vì nó mà phải chấm dứt ở đây.

Cô ngồi đó rất lâu, như thể rơi xuống vực sâu không đáy, không thể nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào.

Cô cứ nghĩ sau khi trải qua những đau khổ và phản bội kia cô sẽ có được hạnh phúc.

Nhưng giờ đây ông trời lại cho cô một cú sốc lớn đến vầy.

Mặc Trì Uý có thể cưới một người phụ nữ đã từng kết hôn, thậm chí chấp nhận cô đã không còn trong trắng, nhưng anh không phải thánh nhân, sẽ không chấp nhận nổi người phụ nữ của mình mang thai con của người khác.

Cho dù anh có chấp nhận thì cô cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở bên cạnh anh.

Nhớ lại người đàn ông trung niên đã từng lên giường với cô, cô lại cảm thấy thứ trong bụng cô không phải một đứa trẻ, mà là một mầm bệnh.

Cô mím chặt môi, ngay cả khi cánh môi rướm máu cũng không hề hay biết.



Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ở bên ngoài phòng khách chờ đợi.

Đã lâu mà không thấy Đường Tâm Nhan bước ra, trong lòng cô cũng dấy lên một dự cảm không lành.

Sao lâu vậy rồi mà Tâm Nhan vẫn chưa ra, chắc là… Mang thai thật rồi!

Cố Nhiễm Nhiễm đến trước nhà vệ sinh gõ cửa: “Tâm Nhan, có chuyện gì cô ra đây chúng ta cùng nhau bàn bạc. Đừng trong đó một mình suy nghĩ bậy bạ! Mở cửa đi, ngoan nào!”

Tầm năm phút sau cửa nhà vệ sinh mới từ từ mở ra.

Nhìn thấy đôi mắt sưng húp và sắc mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm ôm chầm cô vào lòng.

“Đừng sợ, đừng sợ, tất cả rồi sẽ tốt cả thôi…”

Đường Tâm Nhan gục đầu vào vai Cố Nhiễm Nhiễm, mặc cho nước mắt tuôn lã chã, như một chú mèo nhỏ bị thương, cứ rưng rức khóc.

Cô cũng không biết kiếp trước mình đã làm chuyện ác gì mà kiếp này lại chịu nhiều trừng phạt đến vậy. Nếu là trước đây hẳn là cô vẫn có thể dũng cảm đối mặt, chủ động nói yêu Mặc Trì Uý. Nhưng giờ đây cô thật sự không có quyền được hưởng hạnh phúc nữa rồi!

Cuộc đời của cô đã chìm vào nơi tối tăm u ám.

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan đau lòng như vậy thì trái tim cô cũng không dễ chịu một chút nào, nước mắt cũng theo đó mà tuôn chảy, cả hai người cùng ôm nhau mặc nước mắt tuôn rơi.
Bình Luận (0)
Comment