Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 336

Cố Nhiễm Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan đến ngồi trên sô pha, mang hộp giấy đến giúp cô lau nước mắt.

Cho dù Đường Tâm Nhan không nói cô cũng đoán được đứa bé này không phải là con của giám đốc Uý.

Nếu không cô ấy cũng sẽ không tuyệt vọng, đau lòng đến mức này.

“Tâm Nhan, giờ cô định làm thế nào? Cô phải biết khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề nào đâu!”

Đường Tâm Nhan hít mũi, mũi cô lúc này đã đỏ ửng cả lên, hốc mắt ngấn nước, đôi môi vẫn bị cô cắn chặt, vừa hoang mang lại vừa lúng túng.

Chắc chắn không thể giữ đứa bé này, cô mới 21 tuổi, cô vẫn còn trẻ, cô không muốn có con sớm như vậy. Hơn nữa cha của đứa bé này vốn không phải là người mà cô đem lòng yêu mến.

Chỉ cần nhớ về cái đêm hôm đó cô liền cảm thấy rất nhục nhã, dơ bẩn, hận một nỗi không thể tự kết liễu bản thân mình.

Thật ra sau khi kết hôn với Mặc Trì Uý cô đã tự thôi miên mình quên đi những chuyện đó, nhưng sự xuất hiện của đứa bé này lần nữa nhắc nhở cô, rằng loại phụ nữ như cô vốn dĩ không xứng với anh.

“Xử lý đứa bé này…” Cô khóc thút thít một lúc lâu, khó khăn lắm mới ngăn lại được những giọt nước mắt, giờ đây lại như nước tràn bờ đê ào ạt tuôn chảy: “Cuộc hôn nhân của tôi và Mặc Trì Uý có thể cũng chấm dứt tại đây…”

Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy đôi tay lạnh ngắt đang run lẩy bẩy của cô, nhíu mày hỏi: “Cô có muốn nói cho giám đốc Uý biết sự thật không?”

Đồng tử của Đường Tâm Nhan dãn ra ngay tức khắc, từng giọt nước mắt như thể những viên pha lê thi nhau rơi xuống, vô cùng đáng thương: “Làm sao tôi dám nói ra chuyện này cơ chứ? Nếu như không yêu tôi có thể thẳng thắn nói ra, bởi vì tôi không sợ sẽ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh ấy. Nhưng tôi yêu anh ấy, bởi vì yêu nên trái tim cũng trở nên thận trọng tự ti, bởi vì yêu nên mới muốn đem hết những mặt tốt của mình ra cho anh ấy thấy được.”

Dừng một chút, cô nói tiếp:

“Nhiễm Nhiễm, gần đây tôi nổ lực làm việc, nâng cao giá trị bản thân đều là vì để xứng với anh ấy. Nhưng ông trời đối với tôi không công bằng chút nào, chỉ một đứa bé đã giáng tôi xuống địa ngục.”

Cố Nhiễm Nhiễm nghe những lời tâm sự của Đường Tâm Nhan mà sống mũi cay cay.

Tuy rằng quen biết nhau chưa được bao lâu nhưng Đường Tâm Nhan là cô gái nổ lực nhất mà cô đã từng gặp.

Cô ấy có một người chồng có tiền có thế, nhưng không bao giờ vì thế mà ỷ lại, ngược lại không ngừng tự mình phấn đấu để xứng đáng với anh ấy. Một người con gái đơn giản lại không ngừng nổ lực như thế thật là hiếm thấy.

“Cho dù cô quyết định thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ cô!”

Đường Tâm Nhan gục đầu lên bờ vai gầy của Cố Nhiễm Nhiễm, hai cánh môi không ngừng run rẩy: “Nhiễm Nhiễm, truyện này cô đừng nói với người khác có được không?”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu: “Tôi biết rồi, cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu.”

“Ngày mai tôi đến bệnh viện xác nhận lại, nếu đúng thật 100% thì sẽ đặt lịch làm phẫu thuật luôn.”

Cố Nhiễm Nhiễm đau lòng nhìn cô, gật đầu đáp: “Ừ, cô là người nổi tiếng, ngày mai dùng tên của tôi đi.”



Cố Nhiễm Nhiễm tiễn Đường Tâm Nhan về Cẩm Tú Viên, trên đường đi cô đều tựa người nhìn ra cửa sổ không nói lấy một lời.

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn theo đến khi cô đã khuất bóng sau cánh cửa chung cư mới chịu rời đi.

Thím Vương thấy Đường Tâm Nhan về đến, vừa chuẩn bị mở lời lại cảm thấy cô không được vui, bèn quan tâm hỏi: “Cô chủ có chỗ nào không được khoẻ sao?”

Đường Tâm Nhan chớp mắt, tầm nhìn dần tập trung lên mặt thím Vương, đôi môi cố rặn ra một nụ cười gượng gạo đáp: “Không sao. À…” Vốn dĩ cô định hỏi Mặc Trì Uý đã về chưa, nhưng nhìn thấy đôi dép nam đi trong nhà nằm trên kệ thì chuyển sang hỏi: “Trong nhà có sẵn thức ăn không, tôi muốn đích thân xuống bếp nấu cho anh ấy một bữa.”

Thím Vương lặng người một lát sau đó sực nhớ lại gật đầu đáp: “Có ạ, tôi đang chuẩn bị bữa tôi đây ạ!”
Bình Luận (0)
Comment