Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1236

“Là ai bảo cháu đến đây? Cháu là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, có phải là ai đó thuê hai người đến đây gây rối hay không? Cháu nói cho ta biết là ai thuê hai người?” Bà cụ Dương nghĩ đến nhà họ Dương từ trước đến nay chưa từng qua lại với Diêm Môn, do đó người của Diêm Môn không thể nào tìm đến tận cửa nhà họ được.

Vì thế bà cụ Dương đoán có phải là ai đó thuê họ đến đây hay không.

“Bà đoán xem…” Đường Minh Hạo đảo mắt liếc nhìn bà cụ Dương, cười vô cùng xán lạn.

Cố Ngũ suýt thì cười thành tiếng, cậu chủ nhỏ à, chúng ta đến đây để làm chuyện nghiêm túc, cậu đừng có nghịch ngợm như vậy có được hay không?

“Có phải Hàn Nhã Thanh thuê các người không?” Bà cụ Dương nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo bèn cảm thấy mình đã đoán đúng. Phản ứng đầu tiên của bà ta là nghĩ đến Hàn Nhã Thanh, có phải là Hàn Nhã Thanh thuê mấy người này đến đây gây rối nhà họ hay không?

Dù sao trước đó họ cũng đã đồng ý kết thông gia với Quỷ Vực Chi Thành, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn dây dưa không dứt với Dương Tầm Chiêu, chắc chắn là rất hận nhà họ, do đó cũng rất có khả năng thuê người của Diêm Môn đến để làm phiền nhà họ.

Ánh mắt của Đường Minh Hạo lập tức tối đi, thằng nhóc nở nụ cười lạnh lùng. Bản thân ông bà cụ Dương đã làm ra rất nhiều chuyện không đứng đắn nên cho rằng ai cũng như mình ư?

Mẹ cậu thèm vào làm vậy!

Trước kia, ông bà cụ Dương không chỉ một lần sỉ nhục, hãm hại mẹ. Mẹ vì ba mà không so đo với hai người họ. Nếu mẹ thật sự muốn đối phó với họ, mẹ sẽ tự mình ra tay. Với năng lực của mẹ, một mình mẹ là đủ, không cần phải thuê bất cứ người nào khác cả.

Ông bà cụ Dương thật sự quá khinh thường mẹ rồi!

“Bà sai rồi! Không ai mời tôi cả, bà cảm thấy ai có đủ khả năng để ép tôi phải đích thân đến đây chứ? Tôi chính là cam tâm tình nguyện.” Trước đây Đường Minh Hạo đã cố tình cải trang để không lộ thân phận, đương nhiên khi đó thằng nhóc sẽ không nói bất cứ lời nào quá đáng. Hơn nữa, lời này của thằng nhóc là thật, không ai thuê nó cả, nó tự mình muốn đến đây.

Bà cụ Dương nghe thấy Đường Minh Hạo nói vậy thì lập tức nổi giận, ánh mắt bà ta nhìn Đường Minh Hạo cũng lộ rõ vẻ tức giận: “Được rồi, cháu muốn làm loạn thì đi chỗ khác mà làm loạn. Chỗ này là bệnh viện, là phòng bệnh, đừng gây rối, để bệnh nhân còn nghỉ ngơi.”

Bà cụ Dương cố đè nén cơn tức giận trong lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được bắt đầu đuổi người. Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là bướng bỉnh, nghịch ngợm, những đứa trẻ như vậy luôn khiến người ta nhức đầu. Bà ta thật sự không thích, thậm chí là rất ghét những đứa trẻ như thế này.

Mọi người thường nói huyết thống là một thứ rất kỳ diệu. Những người có quan hệ huyết thống với nhau, cho dù là không quen biết nhau nhưng vẫn luôn có một cảm giác gần gũi, thân thiết rất tự nhiên. Thế nhưng loại chuyện như thế này dường như lại không phát huy bất cứ tác dụng nào trên người bà cụ Dương.

Bà cụ Dương nhìn thấy Đường Minh Hạo nhưng lại không có chút cảm giác thân thiết nào, ngược lại còn sinh ra tâm lý chán ghét.

Lúc này, ông cụ Dương đang nằm trên giường, hai mắt khép chặt, không nhìn thấy Đường Minh Hạo, nhưng khi nghe những lời thằng nhóc nói, ông ta cũng không thích, cũng thấy rất phản cảm, cũng hận không thể đuổi thằng nhóc ra khỏi đây.

Ông ta giả vờ ngất xỉu lâu như vậy quả thật cũng rất mệt. Thằng nhóc này lại còn ở đây làm loạn khiến ông ta đau hết cả đầu.

“Cháu muốn xem xem ông cụ Dương rốt cuộc bị làm sao? Cháu xem xong thì sẽ rời đi, không cần bà phải đuổi.” Đường Minh Hạo đương nhiên cũng không muốn rời đi dễ dàng như vậy. Đối với thái độ của bà cụ Dương dành cho mình, Đường Minh Hạo cũng không quá để tâm, bởi vì thằng nhóc hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào với bà cụ Dương cả.

“Đứa trẻ này, người bệnh thì có gì hay ho mà xem chứ. Hơn nữa, nhà họ Dương chúng tôi và Diêm Môn các người cũng không có bất cứ quan hệ nào cả, cháu đừng có ở đây mà làm loạn.” Bà cụ Dương chỉ cảm thấy cơn tức trong ngực mình đang không ngừng tăng lên, đầu cũng bắt đầu đau, nếu không phải vì Đường Minh Hạo chỉ là một đứa trẻ thì bà ta đã gọi bảo vệ đến tống cổ nó ra ngoài rồi.

“Bà đừng hung dữ như vậy có được không? Cháu còn chưa làm gì cả mà, bà hung dữ như thế để làm gì?” Đường Minh Hạo lại nhìn bà cụ Dương lần nữa, giọng nói đột nhiên lộ ra vẻ tủi thân.

Dù sao thằng nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ, bộ dạng lúc này của thằng nhóc khiến mọi người thật sự mủi lòng. Hơn nữa ban nãy mặc dù bà cụ Dương đã kiểm soát tâm trạng nhưng giọng nói quả thật rất hung dữ.

“Bà cụ Dương, cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chúng tôi không phải là người mà ai muốn hung dữ cũng được đâu.” Cố Ngũ quả đúng là một người bảo vệ chủ tiêu chuẩn, vừa thấy bộ dạng tủi thân của cậu chủ nhà mình, anh ta bèn tức giận. Cố Ngũ cũng không quan tâm là cậu chủ đang tủi thân thật hay chỉ là giả bộ.

“Vậy cậu đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn các người về đi, các người ở đây làm loạn, quấy rối việc nghỉ ngơi của người bệnh.” Bà cụ Dương bị Đường Minh Hạo chọc tức, lúc này khi nghe thấy Cố Ngũ nói như vậy thì càng không khống chế được lửa giận trong lòng.

Đương nhiên bà cụ Dương cũng ý thức được thái độ quá quắt của mình, gương mặt lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ: “Ông cụ nhà tôi đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, tôi có thể mời các người ra khỏi đây để ông ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi hay không?”

Nếu nói về diễn cảnh đau khổ, khóc lóc, bà cụ Dương số một thì không ai dám nhận mình số hai.

Đúng lúc này bác sỹ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bác sỹ cũng sững sờ.

Đôi mắt sắc bén của Đường Minh Hạo phản ứng rất nhanh, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy bác sỹ. Đường Minh Hạo nhìn bác sỹ, nghiêm túc hỏi: “Bác sỹ, ông cụ Dương rốt cuộc bị làm sao?”

Bác sỹ vốn đang sửng sốt, nghe thấy câu hỏi của Đường Minh Hạo và nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Đường Minh Hạo thì cho rằng Đường Minh Hạo đang lo lắng cho tình hình sức khỏe của ông cụ Dương nên theo bản năng trả lời: “Ban nãy tôi đã xem kỹ kết quả kiểm tra của ông cụ Dương, từ đó có thể thấy, sức khỏe của ông cụ Dương hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

Bác sỹ cũng là một người rất thẳng tính, không biết vòng vo tam quốc, hơn nữa anh ta cũng không phải là người bác sỹ lúc trước bà cụ Dương đã cố ý dặn dò mà chỉ là một bác sỹ mới vừa nhận ca. Hơn nữa bác sỹ này trả lời rất nhanh, bà cụ Dương muốn ngăn cản cũng không kịp.

Nghe thấy câu trả lời của bác sỹ, trái tim bà cụ Dương lập tức trùng xuống. Bác sỹ này rốt cuộc là như thế nào? Không phải lúc trước bà ta đã dặn không được để bất cứ ai tiết lộ tình trạng sức khỏe của ông cụ Dương rồi ư?

“Sức khỏe không có vấn đề gì cả? Thế vì sao cứ hôn mê mãi chưa tỉnh?” Đường Minh Hạo vốn đã biết ông cụ Dương giả bệnh nên mới cố ý hỏi bác sỹ câu này.

“Về chuyện này, tôi cũng không rõ lắm. Với tình trạng sức khỏe hiện giờ của ông cụ Dương, theo lý mà nói hẳn là không…” Bác sỹ này quả là một người thẳng tính, không biết vòng vo là gì cả, câu trả lời này của anh ta đã quá thẳng thừng.

“Có thể là bị tăng xông, cũng có thể là chịu kích động quá lớn khiến cơ thể nhất thời không chịu nổi.” Bà Dương sợ bác sỹ tiếp tục để lộ nhiều chuyện hơn thì liên tục ngắt lời anh ta.

Lời này của bà cụ Dương suýt thì nói hẳn ra ông cụ Dương bị ngất xỉu là do bị cậu ba Dương kích động.

“Bà cụ Dương, ông cụ Dương không hề bị tăng xông…” Bác sỹ nghe thấy bà cụ Dương nói vậy thì không khỏi nhíu mày, sau đó vô cùng nghiêm túc chỉnh lại câu nói của bà cụ Dương.

“Ông nhà tôi vào viện cũng đã hai tiếng, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh. Bác sỹ các người không tìm cách cứu ông ấy mà lại ở đây nói sức khỏe của ông nhà tôi hoàn toàn bình thường. Nếu ông nhà tôi không sao thì vì sao đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh? Các người rốt cuộc có ý gì?” Bà cụ Dương nhìn bác sỹ, ánh mắt của bà ta lúc này vô cùng sắc bén. Bác sỹ này quả thật quá nhiều chuyện, hơn nữa còn không có năng lực quan sát.

Bác sỹ rõ ràng không ngờ bà cụ Dương lại đột nhiên nổi giận, chốc lát hoàn toàn sửng sốt. Anh ta chỉ muốn giải thích rõ ràng với bà cụ Dương mà thôi, tại sao bà ta lại nổi giận chứ?

Anh ta vừa nói sai gì ư?

Phóng viên thấy bà cụ Dương đột nhiên nổi giận thì cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Dù sao bà cụ Dương vẫn luôn chú ý hình tượng ở bên ngoài, rất ít khi có bộ dạng giống như lúc này.

Bà cụ Dương cũng ý thức được ban nãy mình đã mất kiểm soát, vội vàng nói: “Tôi quá lo lắng cho ông nhà mình nên mới vậy. Ông nhà tôi hôn mê lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì.”

Lúc này, bà cụ Dương trưng ra vẻ mặt nặng nề, bộ dạng khổ sở sắp đứng không vững, nhờ vậy mà lại lần nữa che đậy được chuyện nổi giận ban nãy của mình.

Lúc này, bà cụ Dương chỉ suy nghĩ đến việc làm sao để che đậy thái độ thất lễ ban nãy nên không chú ý đến phía sau mình, Đường Minh Hạo đã đi tới trước mặt ông cụ Dương.

Phóng viên trong phòng bệnh lúc này cũng dồn hết sự chú ý lên người bà cụ Dương, hoàn toàn không để ý đến Đường Minh Hạo. Dù sao Đường Minh Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ thấp bé, bị mấy người che khuất là khó có thể nhìn thấy.

“Bà cụ Dương, bà cũng đừng đau lòng quá, ông cụ Dương, ông ấy…” Bác sỹ hoàn hồn, lại tiếp tục an ủi bà cụ Dương mấy câu.

“Nếu ông nhà tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi biết phải làm sao?” Bà cụ Dương sợ bác sỹ lại tiết lộ thêm về tình hình sức khỏe của ông cụ Dương nên lại tiếp tục ngắt lời anh ta.

Bà cụ Dương có thể đề phòng được bác sỹ, nhưng lại không đề phòng nổi Đường Minh Hạo. Đường Minh Hạo ở phía sau đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Ôi, chuyện gì thế này?”
Bình Luận (0)
Comment