Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1237

Tiếng hét của Đường Minh Hạo đột nhiên cao hơn mấy phần, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo tia kinh ngạc và khó tin, chốc lát đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bà cụ Dương vốn đang “biểu diễn” đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Đường Minh Hạo thì theo bản năng nhíu mày, biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu, mất kiên nhẫn. Đứa trẻ này sao lại khiến người ta chán ghét như vậy cơ chứ, chỉ biết gây thêm phiền phức ở đây.

Nhưng bà cụ Dương cũng không để bụng chuyện đó, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cùng lắm là làm loạn quá mà thôi, cũng không thể gây ra chuyện lớn gì được.

Thế nhưng bà cụ Dương vẫn quay người lại, nhìn Đường Minh Hạo, bà ta muốn nhìn xem thằng nhóc nghịch ngợm này rốt cuộc lại làm loạn cái gì!

Chỉ là sau khi bà cụ Dương quay người lại và nhìn thấy chuyện xảy ra, sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi, hai mắt cũng trợn tròn cả lên, nhất thời quá kinh ngạc, suýt nữa thì không nhịn được hét toáng lên.

Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, lúc này bà ta thật sự hận không thể bóp chết thằng nhóc, đứa trẻ nghịch ngợm này rốt cuộc đến từ đâu thế? Sao nó có thể? Sao có thể?!

Lúc này, Đường Minh Hạo mở to đôi mắt tròn xoe, hai màu đen trắng rõ ràng của mình ra, vô tội nhìn bà cụ Dương: “Cháu thấy miệng ông ấy bẩn quá nên muốn lau giúp ông ấy mà thôi.”

Khi Đường Minh Hạo nói những lời này, tay cũng tự giác giơ chiếc khăn giấy ướt lên trước mặt bà cụ Dương, đương nhiên cũng để các phóng viên có thể nhìn thấy: “Bà xem, bẩn lắm luôn, cháu vừa mới lau nhẹ mà khăn ướt đã đen xì rồi.”

Vẻ mặt của Đường Minh Hạo lúc này rất vô tội, vô tội đến nỗi khiến người khác không nhẫn tâm nghi ngờ.

Sau đó, Đường Minh Hạo lại chỉ vào ông cụ Dương nằm trên giường bệnh, giọng nói đầy tự hào: “Bà xem, cháu lau giúp ông ấy như vậy, miệng của ông ấy cũng sạch hơn rất nhiều.”

Lúc này, miệng của ông cụ Dương đã bị Đường Minh Hạo lau mất một bên, không còn bầm đen như trước đó mà hoàn toàn khôi phục lại màu sắc bình thường.

Cố Ngũ nhịn không được khẽ giật khóe môi. Bộ dạng giả vờ vô tội của cậu chủ nhà nhỏ mình đúng là không ai bì nổi. Anh ta biết rõ cậu chủ nhỏ đang cố ý, hơn nữa cậu chủ nhỏ cũng đã mưu tính trước nên mới chuẩn bị sẵn khăn giấy ướt.

Vả lại khi đến gần Đường Minh Hạo, Cố Ngũ mơ hồ ngửi thấy một mùi rất đặc biệt nên anh ta chắc chắn, cậu chủ nhỏ nhất định đã thêm thuốc nước đặc biệt vào khăn ướt. Loại thuốc nước này còn mạnh hơn nhiều so với những loại nước tẩy trang thông thường.

Dùng loại thuốc nước này để lau, bảo đảm có thể lau hết mọi thứ trên mặt, do đó ban nãy cậu chủ nhỏ nói chỉ lau nhẹ, chắc chắn là nói thật.

Không thể không nói, cậu chủ nhỏ suy nghĩ quá chu đáo, trước tiên cố ý chọc tức bà cụ Dương, để bà ta mất kiểm soát, sau đó lại lợi dụng ưu thế nhỏ bé của dáng người, đến gần giường bệnh của ông cụ Dương mà không một ai phát hiện. Trước đó còn chuẩn bị sẵn thuốc nước, vừa ra tay đã thành công lau sạch lớp hóa trang trên miệng ông cụ Dương.

Ông cụ Dương lúc này vẫn đang nằm trên giường bệnh, tiếp tục “ngất”, dù sao bây giờ mà ông ta tỉnh lại thì cũng không hợp lý lắm.

Tất cả phóng viên đều sững sờ, nhất thời vẫn chưa phản ứng trở lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Bà cụ Dương đương nhiên là người hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhất. Lúc này, sắc mặt của bà ta đã trở nên vô cùng khó coi, lồng ngực cũng không ngừng phập phồng, rõ ràng là đang rất tức giận. Nếu không phải hiện giờ có quá nhiều phóng viên đang ở đây, nói không chừng bà ta sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Vì sao mọi người lại nhìn cháu? Cháu chỉ thấy miệng ông ấy quá bẩn nên lau giúp ông ấy mà thôi.” Đường Minh Hạo khẽ chớp đôi mắt to tròn, rồi lại tiếp tục chớp, vẻ mặt càng vô tội hơn.

“Mọi người nhìn xem có phải mặt ông ấy cũng bẩn hay không? Có cần cháu lau mặt cho ông ấy không?” Đường Minh Hạo thấy mọi người vẫn chưa phản ứng trở lại thì tiếp tục cầm khăn ướt định lau mặt giúp ông cụ Dương.

“Cháu định làm gì?” Bà cụ Dương nhìn thấy động tác của Đường Minh Hạo thì không khỏi nheo mắt lại. Ngay sau đó, bà ta quét ánh mắt hung dữ về phía Đường Minh Hạo. Giờ phút này bà ta thật sự muốn bóp chết đứa trẻ đáng chết này mà!

“Lau sạch mặt cho ông ấy! Miệng và mặt ông ấy bẩn quá, ông ấy cứ hôn mê mãi không tỉnh có lẽ là vì miệng và mặt quá bẩn. Cháu lau sạch giúp ông ấy, nói không chừng ông ấy có thể tỉnh lại đó!” Đường Minh Hạo mở to đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng, lúc này thằng nhóc hoàn toàn có bộ dạng đơn thuần và ngây ngô của một đứa trẻ.

“Không cần đâu, cháu có thể đi được rồi.” Bà cụ Dương âm thầm hít thở, cố hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Hiện giờ ở đây có quá nhiều phóng viên, bà ta đương nhiên không thể làm gì đứa trẻ này, huống hồ nó còn là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, bà ta cũng không dám đắc tội với Diêm Môn.

Do đó, cách duy nhất hiện giờ chính là phải mau chóng đuổi đứa trẻ này đi.

“Cháu không lừa bà, cháu nói thật đó. Bà nhìn màu da cổ và mặt ông ấy đi, hoàn toàn khác nhau, chắc chắn là vì miệng ông ấy quá bẩn ảnh hưởng đến hô hấp, sau đó mới khiến cổ biến thành màu đỏ.” Đường Minh Hạo đương nhiên không thể rời khỏi dễ dàng như vậy. Hôm nay thằng nhóc đến đây là để báo thù cho mẹ với em gái và trút giận giúp ba.

Vì thế ít nhất thằng nhóc phải vạch trần được lớp ngụy trang của ông cụ Dương.

Tất cả phóng viên có mặt ở phòng bệnh sau khi nghe thấy lời này của Đường Minh Hạo thì đồng loạt nhìn về phía ông cụ Dương, chính xác mà nói là đang quan sát da mặt và da cổ của ông cụ Dương.

Trước đó, da mặt và cổ của ông cụ Dương không cùng màu, nhưng cũng không quá rõ ràng, hơn nữa da cổ và da mặt khác nhau cũng là chuyện bình thường nên trước đó mọi người mới không chú ý đến sự khác biệt nhỏ bé này.

Thế nhưng hiện giờ, sự khác biệt ở da cổ và da mặt của ông cụ Dương quá rõ ràng, bởi vì da cổ của ông ta lúc này rất đỏ. Đương nhiên không phải đỏ vì hít thở không thông như lời Đường Minh Hạo nói mà là vì bị Đường Minh Hạo chọc tức.

Lúc này, ông cụ Dương nằm trên giường quả thật đã bị Đường Minh Hạo chọc tức, hơn nữa hiện giờ ông ta tỉnh không được mà giả vờ ngất cũng không xong, quả thật quá khó chịu.

Bà cụ Dương đương nhiên cũng nhìn thấy sự khác nhau ở da mặt và da cổ của ông cụ Dương nên sắc mặt của bà ta lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi.

“Cháu có thể ra ngoài rồi, các người cũng ra ngoài hết đi, người bệnh cần nghỉ ngơi.”

Bà cụ Dương biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ. Mặc dù tình hình hiện giờ đã dấy lên nghi ngờ của mọi người, nhưng dù sao mọi người cũng chỉ mới nghi ngờ, hoàn toàn không có chứng cứ xác thực, do đó bà cụ Dương muốn đuổi tất cả phóng viên ra ngoài trước khi mọi chuyện bị lộ tẩy.

Tất cả là vì đứa trẻ đáng chết này! Đứa trẻ này thật sự là một con yêu tinh hại người mà! Quá đáng ghét! Quá khó ưa!!

Lúc này bà cụ Dương thật sự muốn túm Đường Minh Hạo ném ra ngoài, nhưng bà ta siết chặt tay rồi lại thả ra, bà ta không thể mất kiểm soát, tuyệt đối không thể lại mất kiểm soát nữa.

“Ha, mặt của ông cụ Dương sao lại bẩn thành như vậy cơ chứ?” Đường Minh Hạo biết bà cụ Dương không dám chạm vào người mình cho nên thằng nhóc mới quang minh chính đại đứng trước giường bệnh ông cụ Dương, không hề có ý định rời đi.

Đường Minh Hạo không chỉ không có ý định rời đi mà còn cố ý nhấn mạnh mặt ông cụ Dương bẩn một lần nữa.

Lúc này, khi Đường Minh Hạo nói câu này, thằng nhóc còn nháy mắt ra hiệu với Cố Ngũ.

“Cậu chủ nhỏ, mặt của ông cụ Dương không phải bẩn mà là bị người ta vẽ thành như vậy.” Cố Ngũ nhận ám hiệu của cậu chủ nhỏ nhà mình, lập tức hiểu ý, phối hợp với Đường Minh Hạo.

Cố Ngũ không sợ ông bà cụ Dương, cũng không có gì phải kiêng dè, nên cứ như vậy nói thẳng sự thật.

Bà cụ Dương nghe thấy lời này của Cố Ngũ, sắc mặt lập tức tối đến cực điểm, sau đó lại trừng mắt, hung hăng nhìn Cố Ngũ. Xem ra những người này đang cố ý khiêu khích, gây khó dễ cho họ.

Trước đó tất cả phóng viên thật ra đã hơi nghi ngờ, dù sao khi Đường Minh Hạo lau sạch vết bầm đen trên miệng ông cụ Dương, da mặt tái nhợt và da cổ của ông ta quả thật có sự khác biệt quá lớn, vừa nhìn đã biết ngay có vấn đề, chỉ có điều ban nãy mọi người đều không nói ra mà thôi.

Mà thái độ hấp tấp, vội vàng đuổi người của bà cụ Dương cũng khiến các phóng viên nghi ngờ trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Lúc này, khi nghe thấy Cố Ngũ nói như vậy, tất cả phóng viên có mặt ở phòng bệnh không hề ngạc nhiên, cũng không hề bất ngờ, bởi vì chuyện này có lẽ đã rất rõ ràng rồi.

“Ôi, người tốt sao lại có thể vẽ thành bộ dạng như vậy cơ chứ?” Đường Minh Hạo lại kinh ngạc lên tiếng, giọng nói lần này của thằng nhóc rõ ràng khoa trương hơn một chút.

Đường Minh Hạo liếc mắt nhìn mặt của ông cụ Dương, sau đó lắc đầu: “Cái này vẽ gì thế? Trang điểm cho người chết ư?”

Sau khi nghe thấy lời này của Đường Minh Hạo, toàn bộ phóng viên có mặt ở phòng bệnh đều đồng loạt sửng sốt, trang điểm người chết ư? Cậu chủ nhỏ của Diêm Môn thật dám nói mà! Nhưng vẽ cho ông cụ Dương thành ra như vậy, thật sự rất giống trang điểm cho người chết.
Bình Luận (0)
Comment