Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1721

CHƯƠNG 1721

Đường Vũ Kỳ từ chối, cầm quần áo vào phòng thử đồ.

Đầu tiên cô bé thử một chiếc váy không tay màu đỏ thẫm, viền váy là những đóa hoa được thêu tay tinh xảo, không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra, nhưng đi dưới ánh mặt trời sẽ phản sáng lấp lánh. Lâm Từ phối cho cô bé một đôi bốt dài màu trắng, nhìn qua trông rất giống chị đại.

Đường Minh Hạo bị thu hút sự chú ý. Trước giờ Đường Vũ Kỳ chỉ mặc đồ màu nhạt, trông rất xinh xắn đáng yêu, ít khi ăn mặc rực rỡ như vậy, nhìn sặc sỡ cool ngầu. Đường Minh Hạo cảm thấy, bây giờ Đường Vũ Kỳ cầm thêm một cái roi da là có thể làm nữ vương được rồi.

Đường Vũ Kỳ lại đi đổi đồ, lúc ra khỏi phòng thay đồ trông như một đóa hoa, mềm mại nõn nà. Tuy vẫn là váy nhưng bồng bềnh bung xõa, làn váy dài ngắn không đều, phần tay áo được may như búp sen. Thoạt nhìn, bộ váy này ngoài mềm mại ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng trên lưng có vài thiết kế nho nhỏ, là từng hạt treo tựa như giọt nước, cứ như chuẩn bị nhảy nhót múa lên ngay sau đó. Lâm Từ lại phối cho bé một đôi giày trắng mũi tròn buộc dây, khiến Đường Vũ Kỳ trông như một công chúa ba lê.

Bộ thứ ba là một chiếc váy dài màu trắng, phong cách công chúa, bên ngoài là áo khoác nhỏ, có một chiếc cài áo màu xanh lá hình con bướm. Lâm Từ phối cho cô bé một đôi xăng đan hoa.

Mỗi bộ trang phục đều mang phong cách khác nhau, mà Đường Vũ Kỳ lại làm nổi bật phong cách của bộ trang phục đó một xách xuất sắc. Cô bé tựa như một khối ngọc thô, mặc cho người mài dũa tạo hình.

Sau đó lại thử vài kiểu phong cách khác nhau, từ đồ jean thường ngày đến chân váy. Mỗi lần Đường Vũ Kỳ mặc xong đi ra, Lâm Từ đều phối thêm giày, mũ, thắt lưng và đủ thứ phụ kiện cho cô bé.

Mặc Thành nhìn lắc tay và vòng cổ bên cạnh, thắc mắc tại sao cô ấy không thêm mấy thứ này.

Lâm Từ chẳng buồn nhìn đã đáp: “Không phải không phù hợp với mấy thứ này, mà là nếu trẻ con không quá thích thì không cần thiết. Bản thân cô bé đã đủ xinh đẹp rồi.”

Mặc Thành gật đầu, Đường Vũ Kỳ xinh xắn đáng yêu, ăn vận thế nào cũng chỉ có xinh, hoặc xinh hơn nữa. Không tồn tại cái gì gọi là không hợp.

Cuối cùng, Đường Vũ Kỳ đi ra, mặc một chiếc sườn xám nhỏ kiểu Trung Hoa màu vàng nhạt, hoa văn bốn mùa đan xen, tà váy chỉ xẻ đến đầu gối, cúc cài là hạt trân châu tròn, đường viền thêu kim tuyến.

Trước đây, Mặc Thành luôn cảm thấy, trẻ con mặc sườn xám sẽ có loại cảm giác như trẻ con mặc đồ người lớn. nhưng giờ đây, anh ta chỉ cảm thấy chỉ cần xem có hợp hay không thôi. Bình thường, sườn xám cho người ta cảm giác trưởng thành, nhưng chiếc sườn xám vàng nhạt với thiết kế xuyên thấu lại trung hòa đặc điểm này, mặc lên người Đường Vũ Kỳ không hề có cảm giác mất tự nhiên… chỉ hơi lớn hơn tuổi một chút xíu.

Dường như Lâm Từ không nhận thấy điều này. Cô ấy cầm một chiếc vòng cổ dài bằng trân châu đi tới, đeo lên cho Đường Vũ Kỳ. Cô ấy gật gù, cô bé này mang gương mặt điển hình của con gái phương Đông. Tuy rằng mặc phong cách nào cũng hợp, nhưng để mà chọn thì kiểu dịu dàng, quý phái như thế này càng hợp hơn!

Lâm Từ chợt nhớ tới bộ trang sức thiết kế theo chủ đề hoa hướng dương trước đây. Cô ấy dẫn Mặc Thành và Đường Vũ Kỳ đến quầy bên cạnh.

Lâm Từ chợt nhớ tới bộ trang sức thiết kế theo chủ đề hoa hướng dương trước đây. Cô ấy dẫn Mặc Thành và Đường Vũ Kỳ đến quầy bên cạnh.

Có thể thấy đó là một bộ trang sức hoàn chỉnh, lấy hoa hướng dương làm cảm hứng chủ đạo. Cả bộ gồm dây chuyền, hoa tai, nhẫn, vòng tay và đặc biệt là phụ kiện đeo trán, hầu như không mấy ai thiết kế loại phụ kiện này. Các thiết kế lấy chủ đề là hoa hướng dương rất phổ biến, nhưng không có nhiều thiết kế rực rỡ như vậy, vừa lộng lẫy vừa khiêm tốn, lại mang phong cách dân tộc. Mặc Thành nghiêng đầu nhìn Lâm Từ: “Cô thiết kế cái này à?”

Mặt Lâm Từ không biểu lộ cảm xúc, đáp lại: “Không phải.”

Cô ấy đi sang bên cạnh, lấy xuống một bộ quần áo mang phong cách dân tộc, đưa cho Đường Vũ Kỳ.

Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn thay ra, màu sắc chủ đạo của bộ đồ này là màu xanh lam, không quá sáng, chiếc váy dài tay không có phụ kiện gì ngoài đám tua rua nhỏ. Mặc Thành vốn cảm thấy như thế hơi đơn điệu, nhưng khi đeo bộ trang sức hoa hướng dương vào thì cảm giác khác hẳn, cả người đều sáng bừng lên. Mặc Thành lập tức muốn để Đường Vũ Kỳ mặc bộ đồ này tiếp tục đi dạo khắp phố.

Đường Vũ Kỳ cũng rất thích chiếc váy và bộ trang sức này. Bộ trang sức rất tinh xảo, có thể mặc trong ngày thường, không cần phải chờ đến những dịp đặc biệt mới được đeo.

“Gói hết chỗ này lại trước đã.”

Mặc Thành xách đống quần áo đi tìm Dụ Kiều Trúc. Lâm Từ đưa Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi sang bên trái.

Nhìn Lâm Từ phối quần áo cho Đường Vũ Kỳ, anh ta cũng không kìm được mong muốn nhờ Lâm Từ phối quần áo cho mình. Tuy mắt thẩm mỹ của anh ta cũng rất tốt… Nhưng nếu có thể thì ai lại không muốn bớt việc chứ?

Lâm Từ không vội chọn quần áo cho Đường Minh Hạo, cô cúi đầu nhìn cậu bé, một đứa trẻ lạnh lùng thì nên mặc thế nào cho đẹp đây? Bởi vì trang phục mặc lên người Đường Vũ Kỳ tạo hiệu quả quá hoàn hảo nên cô cũng háo hức, tò mò với Đường Minh Hạo.

Lâm Từ nhìn quần áo trên giá, chọn một chiếc áo sơ mi nhỏ màu xanh xám, phối một chiếc áo khoác màu nâu cùng một chiếc quần Harem cho Đường Minh Hạo.

Bình Luận (0)
Comment