.
Chương 100 -
Lúc trở lại nhìn thấy Ngô Đại Phượng, cô ta lại hết sức kinh ngạc, lúc gặp cô thì ôi một tiếng nói: "Trân Trân, sao em lại mặc thành như thế?"
Vừa bị Ngô Đại Phượng nói như vậy, nhất thời Trân Trân lại cảm thấy ngại ngùng.
Cô dừng lại nhìn Ngô Đại Phượng hỏi: "Không đẹp ạ?"
Ngô Đại Phượng cau mày nói: "Không đẹp không đẹp, mặc cái gì vậy, kỳ lạ khác người, không có chút đoan trang nào, xấu chết đi được, mau mau về nhà thay đồ đi."
Trân Trân bị cô ta nói tới lúng túng.
Cô còn chưa lên tiếng, bỗng nghe được một câu: "Rất đẹp! Đẹp vô cùng!"
Trân Trân quay đầu lại, thấy Lý Sảng đang dắt tay Hà Tử Nhiên về.
Lý Sảng nói Trân Trân đẹp xong lại kéo Hà Tử Nhiên hỏi: "Tử Nhiên con nói đi, thím mặc như vậy đẹp không?"
Hà Tử Nhiên lập tức lớn tiếng trả lời: "Thím mặc như vậy rất đẹp ạ!"
Ngô Đại Phượng lại không nhịn được ôi một tiếng, quay đầu nói Lý Sảng: "Bản thân cô hoa bướm thì thôi, còn muốn để Trân Trân hoa bướm chung với cô sao. Cô để em ấy mặc thành như vậy còn có thể làm việc sao?"
Lý Sảng cười cười, không để ý tới câu này của Ngô Đại Phượng nữa.
Nếu cô ấy cứ lý luận với Ngô Đại Phượng vậy chắc chắn sẽ phải chống nạnh mắng chửi nữa.
Cô ấy cũng không dám đắc tội với Ngô Đại Phượng, vì lẽ đó cười qua loa vài câu rồi đi về nhà.
Sau khi Lý Sảng vào nhà, Trân Trân cũng không đứng bên ngoài thêm nữa, nói với Ngô Đại Phượng một tiếng rồi mang theo hộp cơm đi về nhà.
Về đến nhà thì để cơm vào nồi hâm nóng, cô lại đi vào phòng soi gương một lúc.
Cô đứng đó mà suy nghĩ, rốt cuộc là có hoa bướm hay không, có khác người hay không, đẹp hay không đẹp.
Nhìn đến cuối cùng cô vẫn cảm thấy rất xinh đẹp nên cũng không cởi ra.
Nghe được tiếng mở cửa ở bên ngoài, Trân Trân từ trong phòng đi ra, nhìn về phía Thị Hoài Minh chào hỏi: "Anh đã về rồi."
Thị Hoài Minh treo mũ lên quay đầu nhìn thấy Trân Trân, theo bản năng sửng sốt một chút.
Trân Trân toàn thân đổi mới, lúc này cô đang mặc váy liền thân dài, bên hông đeo một cái thắt lưng, phần eo bị thắt lưng thắt lại rất nhỏ, thân hình yểu điệu, một phần bắp chân trắng nõn lộ ra dưới váy, tiếp đó là đôi tất trắng như tuyết và giày da màu đen.
Sửng sốt vài giây thì hoàn hồn, anh tiếp tục đi vào trong phòng, ngoài miệng thì trả lời một câu: "Ừm."
Trân Trân không nói thêm gì nữa, đi đến nhà bếp bưng cơm, Thị Hoài Minh cũng đi vào dọn cùng cô.
Cơm nước và bát đũa đều dọn lên bàn ăn xong, hai người ngồi xuống ăn cơm.
Trân Trân không biết Thị Hoài Minh thấy đồ cô mặc thế nào, trong lòng hơi căng thẳng, vì lẽ đó không nói lời nào.
Mà bình thường Thị Hoài Minh cũng rất ít nói, anh cũng không mở miệng nói cái gì, không đánh giá quần áo của Trân Trân.
Trân Trân sợ Thị Hoài Minh không thích cô mặc như vậy, do dự một lát vẫn hỏi một câu: "Em mặc như vậy được không?"
Thị Hoài Minh nghe được câu hỏi của cô thì ngẩng đầu lên, gật đầu với cô rồi trả lời: "Được."
Hiện tại trời đã nóng lên, trên đường có không ít cô gái mặc váy.
Trân Trân thở phào nhẹ nhõm, muốn hỏi anh đẹp không.
Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì cô lại nuốt xuống, bởi vì cô cảm giác hình như hỏi ra thì rất lúng túng.
Thế là cô không có hỏi lại, cúi đầu yên tâm lại yên tĩnh ăn cơm.
Cơm nước xong vẫn làm những chuyện như bình thường.
Trân Trân đi đến phòng của Thị Hoài Minh ngồi xuống, nghe anh giảng bài.
Bởi vì Thị Hoài Minh không có ý kiến gì với trang phục của cô nên cô cũng bình thản như thường.
Cô lật sách giáo khoa đến trang muốn học, cầm lấy bút chì và vở nghe giảng bài, tập trung sự chú ý.
Thị Hoài Minh vẫn giống như bình thường, sắc mặt nghiêm túc giảng bài theo sách giáo khoa cho Trân Trân.
Anh ngồi bên cạnh Trân Trân, cùng cô nhìn bài văn trong sách giáo khoa, cầm bút chỉ từng chữ từng chữ đọc cho cô.
Anh đọc một câu, Trân Trân liền nghiêm túc đọc theo một câu.
Hướng sự hướng dẫn của anh, Trân Trân đọc trôi chảy bài khóa xong, Thị Hoài Minh lại dạy cô viết từ mới.
Gặp phải từ mới phức tạp, Trân Trân viết không trôi chảy lắm, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, anh như thường lệ duỗi tay tới nắm chặt Trân Trân muốn dạy cô viết một lần, như vậy học sẽ nhanh hơn.
Nhưng lần này khi nắm lấy tay Trân Trân mới vừa viết xuống một chút anh bỗng nhiên rụt tay lại.
Trân Trân nghi ngờ mà quay đầu nhìn anh, anh nói: "Hay là em tự luyện đi."
Trân Trân không ý kiến: "Vâng."
Trân Trân nghiêm túc viết hết từ mới.
Thị Hoài Minh không đánh giá tốt xấu, lại lấy sách toán ra tiếp tục dạy chương trình mới cho cô.
Chương trình toán học mới anh giảng rất nhanh, giảng xong thì trực tiếp để Trân Trân làm bài.
Trân Trân cảm giác hình như anh nghiêm túc hơn bình thường một ít.
Thế là cô kéo căng dây thần kinh, không dám buông lỏng chút nào.