.
Chương 99 -
Từ lúc vừa mới tới một chữ cũng không biết đến bây giờ có thể mua đồ ghi sổ sách, đối với cô mà nói đây là một chuyện vừa thần kỳ vừa tràn ngập cảm giác thành công, một chuyện rất tuyệt rất tuyệt.
Nhìn một lúc thì Trân Trân cẩn thận bỏ vở của mình xuống.
Cô đến nhà bếp làm cơm, trong đầu vẫn nhớ những khoản trong sổ ghi chép kia.
Buổi trưa sau khi cơm nước xong thì học nội dung mới với Thị Hoài Minh, Trân Trân đưa cho Thị Hoài Minh xem sổ ghi chép mà mình ghi.
Thị Hoài Minh xem xong rồi nói: "Ừ, làm tốt lắm."
Nói xong cầm bút máy của mình giúp Trân Trân bổ sung mấy chữ mà cô không biết.
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh bổ sung sổ sách cho mình.
Nhìn chữ của mình đi kèm chữ của anh, trong lòng cô thình thịch, hơi thất thần một lúc, bỗng nhiên có một loại cảm giác lúc ẩn lúc hiện, cảm giác hình như mình cách anh gần thêm một chút.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Thị Hoài Minh, trong đôi mắt che đậy ý cười sắp nở rộ.
Lúc Thị Hoài Minh trả vở lại cho cô đụng phải ánh mắt của cô, rất nhanh dời đi nói: "Phải cố gắng hơn nữa."
Trân Trân thu ánh mắt lại, gật đầu trả lời: "Vâng."
Cô biết khoảng cách của cô và anh còn rất xa, cô sẽ tiếp tục nỗ lực.
Mà Trân Trân ngoại trừ cố gắng học tập còn cố gắng đến gần tâm hồn của Thị Hoài Minh thêm một ít, lúc rảnh rỗi cô cũng sẽ đi theo Lý Sảng nỗ lực thay đổi cách ăn nói và khí chất của mình, theo cô ấy mở mang kiến thức.
Cuối cùng thì tâm hồn của cô và Thị Hoài Minh đã gần bao nhiêu, Trân Trân cũng không biết.
Sau khi chung sống mấy ngày nay thì Thị Hoài Minh có sinh ra chút cảm tình giống như cô không thì cô cũng không rõ.
Thị Hoài Minh không nói, cô tự nhiên cũng không chủ động đi hỏi.
Bình thường học tập mỗi ngày chính là tương tác lớn nhất, nhiều nhất giữa cô và Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh không ngừng dạy cô nội dung mới và kiểm tra tình trạng học tập của cô, sau đó dựa theo mức độ nắm vững kiến thức đã học của cô mà cho lời phê bình hoặc biểu dương, khích lệ.
Phê bình thì rất đa dạng, thưởng cũng đa dạng như vậy.
Lúc Trân Trân nắm vững kiến thức thì Thị Hoài Minh sẽ vẽ bông hoa nhỏ màu đỏ cho Trân Trân, khen cô bằng lời nói, có lúc còn có thể thưởng cho cô bánh quy phủ sô cô la, bảo cô tiếp tục duy trì, tiếp tục cố gắng.
Khi cô học không tốt, lúc phê bình cũng hoàn toàn không khách khí chút nào, có lúc còn nói đến mức Trân Trân phát khóc.
Trong việc học tập, từ trước đến nay anh vẫn giống như những gì anh nói lúc đầu, vẫn luôn rất nghiêm túc, nghiêm khắc với Trân Trân.
Trong tình trạng luân phiên phê bình và cổ vũ, Trân Trân từ người vừa mới tới một chữ cũng không biết bây giờ từ từ đã biết được rất nhiều chữ, từ vừa mới bắt đầu ra ngoài hai mắt tối thui, đến bây giờ có thể biết được các nhãn hiệu đơn giản, còn học được cách ghi sổ sách.
Mặc dù có lúc cô cảm thấy rất giày vò, cũng cảm thấy thở không nổi.
Nhưng nhìn tổng thể mà nói, tất cả đều đang càng ngày càng tốt hơn.
Trong sự cố gắng thì thời gian cứ ổn định trôi qua mười ngày.
Ngày hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ học tập, Trân Trân tự đạp xe đi ra ngoài một chuyến.
Một mình cô đến cửa hàng may đồ, đi lấy hai bộ quần áo cô đặt may trước đây.
Vải vóc và kiểu dáng đều là Lý Sảng và A Văn chọn giúp cô, quần áo thành phẩm cũng vô cùng đẹp đẽ.
Cô cầm quần áo mới về đến nhà, kìm lòng không được mà thử hết hai bộ quần áo mới.
Quần áo mới mặc ở trên người cô đều rất vừa vặn không, quá khoa trương nhưng cũng rất đẹp.
Thử xong Trân Trân đứng trước gương do dự một lúc, cuối cùng mặc luôn chiếc váy kẻ ca rô liền thân không cởi ra.
Vì để hợp với cái váy này cô lấy đôi giày da nhỏ hôm trước mua ra mang vào.
Mang giày da nhỏ vào rồi kẹp thêm kẹp tóc, lại xoa một chút cao Tuyết Hoa.
Trân Trân mặc váy đứng trước gương, hơi nín thở nhìn mình, chỉ cảm thấy có chút không nhận ra mình rồi.
Nhìn cô lúc này mới thật sự giống như người bước ra từ trong tranh vẽ, vừa nhìn liền thấy xinh đẹp.
Trân Trân đứng nhìn mình trong gương, ngẩn ngơ một hồi lâu.
Lúc lấy lại tinh thần thì đột nhiên nhớ mình phải làm cơm, nhưng đi nhìn đồng hồ một chút thì thấy không còn kịp, vậy nên cô không nấu cơm nữa mà cầm hộp cơm đi nhà ăn mua cơm.
Bởi vì mặc đồ mới nên lúc ra cửa Trân Trân có hơi lo lắng.
Nhưng thực ra thì cô ăn mặc rất bình thường, chiếc váy bình thường, đôi giày da nhỏ bình thường, vì lẽ đó cũng không có ai dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô. Chỉ là bản thân cô không mặc như vậy bao giờ thế nên lúc đi trên đường luôn có chút không quá tự nhiên.
Nhưng đi ra ngoài một vòng từ nhà ăn mua cơm trở về, Trân Trân đã không còn khẩn trương nữa.