.
Chương 102 -
Mặc thử váy một lần liền thích.
Mấy ngày kế tiếp, Trân Trân đều theo sự yêu thích và tâm trạng của bản thân mà mặc váy.
Thị Hoài Minh cũng không có ý kiến với cách ăn mặc của cô, cũng không cho đánh giá gì, tùy theo ý thích của cô.
Nhưng Trân Trân đi ra ngoài đụng phải Ngô Đại Phượng, Ngô Đại Phượng luôn nói với cô mặc như vậy hoàn toàn không đẹp, bảo cô đừng có mặc như vậy nữa.
Cô ta nói: "Mỗi ngày đều mặc thành bộ dạng này, rốt cuộc là muốn làm gì, còn giống một phụ nữ bình thường không?"
Mỗi lần Trân Trân nghe thấy cô ta nói như vậy, đều sẽ cảm thấy lúng túng.
Mấy ngày sau đó cô liền có ý tránh Ngô Đại Phượng, không muốn tiếp tục nghe cô ta nói những câu đó nữa.
Đến chủ nhật, cô cũng không chủ động đi tìm Ngô Đại Phượng chơi. Ngô Đại Phượng đến tìm cô, cô cũng lấy cớ bận rộn không đi ra ngoài.
Thấy Ngô Đại Phượng cầm đồ thêu thùa đi rồi, Trân Trân trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, sau đó đến phòng Thị Hoài Minh ngồi một chút.
Đối với cô mà nói thì phòng Thị Hoài Minh giống như phòng học, là chỗ cần phải cực kỳ nghiêm túc, cho nên mặt cô không hề có cảm xúc, không nói cái gì trực tiếp đưa tay mở sách bài tập ra luyện tập viết chữ.
Trong tay Thị Hoài Minh cầm quyển sách thật dày.
Anh quay đầu nhìn Trân Trân một hồi, mở miệng hỏi cô: "Lại mâu thuẫn gì với Ngô Đại Phượng à?"
Trước kia, vừa đến chủ nhật cô sẽ đi tìm Ngô Đại Phượng, ngày hôm nay lại như vậy tất nhiên là không bình thường.
Nghe Thị Hoài Minh nói chuyện, Trân Trân ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, đơn giản trả lời một câu: "Em không có mâu thuẫn gì với chị ấy, chỉ là mỗi lần nhìn thấy em chị ấy đều nói em ăn mặc rất xấu rất khó nhìn, càm ràm rất nhiều, em có chút không muốn nghe. . . . . ."
Mặc dù biết cô ta không có ác ý, nhưng mà vẫn không nhịn được mà để ý.
Không mâu thuẫn là tốt rồi.
Thị Hoài Minh nghe xong gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Mình mặc đồ sửa soạn thật xinh đẹp, đi ra ngoài lại bị người ta nói rất xấu đúng là rất không vui.
Anh cũng không nói nhiều với Trân Trân nữa, ánh mắt quay trở về quyển sách tiếp tục đọc sách của mình.
Trân Trân tự nhiên không dám lấy mấy chuyện phiếm không quá quan trọng quấy rầy anh đọc sách, vì lẽ đó cũng im lặng không nói tiếp nữa. Cô ngồi ở bên cạnh yên lặng chép những chữ Hán phức tạp, coi như là luyện tập viết từ, cũng coi như là cho đầu óc và tay khắc sâu ký ức.
Trong phòng yên tĩnh.
Bút chì Trân Trân từng nét từng nét xẹt qua tờ giấy.
Sách trong tay Thị Hoài Minh cách một lát lại nhẹ nhàng lật qua một tờ.
Có Thị Hoài Minh ở bên cạnh, Trân Trân theo bản năng căng dây thần kinh, viết chữ cũng đặc biệt nghiêm túc.
Nhưng sau khi cô viết hết toàn bộ chữ Hán phức tạp kia thì đột nhiên nhớ lại hôm nay là chủ nhật.
Chủ nhật cũng ngày nghỉ ngơi của cô, hình như cũng không cần sốt sắng giống bình thường khi có anh ở bên cạnh.
Nghĩ tới những thứ này, Trân Trân chậm rãi thả lỏng thần kinh, lặng lẽ quay đầu nhìn Thị Hoài Minh một chút.
Thấy Thị Hoài Minh đang vô cùng nghiêm túc tập trung đọc sách, cũng không phân tâm chú ý tới mình, lá gan Trân Trân lại lớn hơn một chút lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào gò má anh một hồi lâu.
Dáng gò má của Thị Hoài Minh rất ưa nhìn, cái mũi như ngọn núi cao thẳng tắp, mí mắt buông xuống, chỉ là nhìn hơn lạnh lùng chút.
Lúc Trân Trân nhìn đến mức say mê thì Thị Hoài Minh đột nhiên quay mặt nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn lén bị bắt được rồi.
Không hoảng hốt, Trân Trân chớp mắt một cái yên lặng thu hồi ánh mắt.
Cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đè ép nhịp tim, tiếp tục tìm chữ viết.
Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân thêm một hồi, sau khi thu hồi ánh mắt cũng không lên tiếng nói gì.
Chốc lát anh đưa tay tìm một quyển sách rồi đưa đến trước mặt Trân Trân nói: "Bây giờ em đã biết được không ít chữ nên đọc sách thử đi, cuốn này là tiểu thuyết, kể về chuyện xưa, đọc dễ hơn một chút."
Trân Trân nhìn bìa sách, nhỏ giọng đọc: "Bài ca thanh xuân. . . . . ."
Cô đưa tay mở bìa ra, Thị Hoài Minh bên cạnh nói tiếp: "Gặp chữ không quen có thể căn cứ vào đoạn văn sau mà đoán, cũng có thể dùng bút làm ký hiệu bên cạnh hoặc là phía dưới, lúc rảnh anh sẽ ghi bính âm cho em."
"Vâng." Trân Trân gật đầu, tiếp tục lật.
Lật tới chương một, nhìn cả trang sách lít chít chữ, cô bất giác nhẹ giọng đọc: "Sáng sớm, một đoàn tàu khởi hành từ Bắc Bình về phía đông, chạy trên vùng đồng quê xanh ngắt bao la rộng lớn. . . . . ."
Chữ nào không đọc được cô liền úp úp mở mở cho qua, đồng thời sử dụng bút chì ghi chép một hồi.
Sau khi nghe Trân Trân nhẹ giọng đọc hai hàng, Thị Hoài Minh lại lên tiếng nói: "Không phải đang cho em đọc sách, là cho em xem thử, không phải để em biết hết mấy chữ này, việc biết hết chữ này không phải là chủ yếu, chủ yếu là sau khi em xem rồi biết nó đang nói về cái gì."
Trân Trân quay đầu nhìn Thị Hoài Minh một hồi, lại gật đầu: "Vâng."