.
Chương 103 -
Thị Hoài Minh nói thì dễ nhưng đối với Trân Trân mà nói thì rất khó.
Đầu tiên phải biết được những chữ Hán này, sau khi biết nó sẽ ghép lại thành một câu hoàn chỉnh, sau đó sẽ tìm hiểu xem câu này đang nói cái gì, cũng không thể đảo qua một cái thì liền hiểu nó là cái gì.
Trân Trân xem đến giữa trưa, cũng chỉ xem được một chương mà thôi.
Nhưng mà cũng chỉ là nội dung một chương ngăn ngắn cũng đã đủ để cô tiêu hóa một thời gian rất lâu rồi.
Cô đúng là đã hiểu đại khái nội dung của một chương này.
Cái này viết về một học sinh nữ tên Lâm Đạo Tĩnh, mang theo một đống nhạc cụ đàn hát ngồi xe lửa từ Bắc Bình đến Bắc Đới Hà, rồi đến Dương Trang nhờ vả anh họ của cô ấy, kết quả anh họ của cô ấy không còn ở Dương Trang nữa.
Sau khi Thị Hoài Minh nghe cô khái quát xong, khẳng định gật đầu: "Ừm, không tệ."
Trân Trân không nhịn được vui vẻ, cầm bút chì quay về trang đầu tiên đánh dấu mấy chỗ bản thân thực sự đoán không được ý nghĩa hỏi Thị Hoài Minh: "Cái này có nghĩa là gì?"
Thị Hoài Minh liếc mắt nhìn nói: "Tiểu mật tư, mật tư, tiếng Anh đọc là miss, nghĩa là tiểu thư."
Trân Trân nghe xong gật đầu, lại dùng bút chì chỉ vào hai chữ sau hỏi: "Còn cái này?"
Thị Hoài Minh lại nhìn một chút: "Thất tình, chính là hai người nam nữ yêu đương với nhau, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó hai người không thể ở bên nhau nữa, chia xa, cái này gọi là thất tình."
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, chốc lát lại hỏi: "Yêu đương, yêu. . . . . làm sao yêu đương đây?"
Thị Hoài Minh nhìn sang một bên nghĩ một hồi, sau đó nhìn về phía Trân Trân nói: "Hai người yêu thích lẫn nhau bày tỏ tấm lòng sau đó ở bên nhau, nhưng mà không có kết hôn, chính là yêu đương. Việc làm sao yêu đương, anh cũng chưa yêu đương bao giờ."
Trân Trân nhìn anh, nghe hiểu cái gì đó.
Yêu đương là tự do, ở bên nhau là bởi vì yêu thích lẫn nhau, mà Thị Hoài Minh và cô thì bị người ta sắp đặt.
Bởi vì sự tồn tại của cô, Thị Hoài Minh không có cùng người mình thích yêu đương.
Kết hôn rồi, cũng sẽ không thể yêu đương nữa.
Do dự một hồi, Trân Trân lấy hết can đảm lại hỏi câu: "Ừm. . . anh từng thích người ta chưa?"
Thị Hoài Minh không do dự, lắc lắc đầu nói: "Không có."
Lúc còn trẻ anh một lòng đi học, ham học hỏi như khát nước, chỉ muốn thu được nhiều tri thức hơn.
Anh cũng chưa gặp người mình thích, cũng không dành tâm tư nghiêm túc nghĩ đến chuyện này nên Chung Mẫn Phân liền để anh cưới Trân Trân.
Sau khi cưới Trân Trân, anh cũng đi đánh giặc, vào thời chiến trong lòng chỉ có quốc gia đại sự, càng không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này.
Sau khi trở về đúng là có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng anh nói thẳng ở nông thôn mình đã có vợ rồi, cũng không tiếp xúc với người khác.
Trân Trân nhẹ nhàng cắn môi gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Quay đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, cô thu sách lại nói: "Nên làm bữa trưa rồi."
Thị Hoài Minh không để cô đi nhà bếp làm bữa trưa, gọi cô lại nói: "Ngày hôm nay đừng nấu cơm nữa, còn cái gì không hiểu thì em cứ hỏi tiếp, sau đó anh đi nhà ăn mua cơm về ăn."
Biết anh coi trọng học tập hơn, nghe anh nói như vậy, Trân Trân cũng không đứng dậy nữa.
Cô lại mở sách ra, cầm lấy bút chì chỉ vào chỗ không hiểu, tiếp tục hỏi Thị Hoài Minh.
Hỏi xong mấy vấn đề cũng đã đến giờ ăn cơm, Thị Hoài Minh đứng dậy đi nhà ăn mua cơm.
Trân Trân ở nhà không đi ra ngoài, lại đọc thêm mấy hàng nội dung nữa.
Lúc xem sách, theo nội dung trong sách mà nghĩ - tại sao cô ấy (nữ chính) lại phải một thân một mình đi đến nông thôn? Tại sao phải nhờ vả anh họ của cô ấy? Tại sao cô ấy bi thương như thế?
Mà những vấn đề này đã trở thành điểm hấp dẫn để cô tiếp tục xem.
Lúc Thị Hoài Minh mua cơm trở về, Trân Trân liền buông sách xuống.
Cô đi ra ngoài rửa tay cùng Thị Hoài Minh ngồi xuống ăn cơm, cô hỏi anh: "Chuyện bên trong những sách này tất cả đều là thật hả anh? Là người ta viết chuyện xưa của bản thân mình sao?"
Thị Hoài Minh rất có kiên nhẫn giải thích với cô: "Rất nhiều chuyện đều là hư cấu mà thôi, nhưng cuốn này là tác giả căn cứ kinh nghiệm cá nhân của mình mà sáng tác ra, thuộc về tiểu thuyết bán tự truyện."
Trân Trân gật đầu, lại hỏi: "Anh họ của Lâm Đạo Tĩnh không có ở nông thôn, vậy sau đó cô ấy phải làm sao?"
Thị Hoài Minh nhìn cô: "Em muốn anh kể, hay là em muốn tự đọc?"
Trân Trân suy nghĩ một chút, lên tiếng nói: "Tự em đọc đi."
Tự mình đọc sách và nghe người khác kể cảm giác đúng là không giống nhau..
Thị Hoài Minh tất nhiên tán đồng sự lựa chọn của cô, nói tiếp: "Cùng một quyển sách, mỗi người đọc sẽ có cảm nhận khác nhau, điểm quan tâm cũng không giống nhau, sự lý giải cũng khác nhau. Đợi em đọc xong rồi chúng ta lại tán gẫu tiếp."
Hai người tán gẫu về một quyển sách là loại lãng mạn mà Lý Sảng đã nói sao?