Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 105

. Chương 105 -
Không muốn bầu không khí trở nên lúng túng, Trân Trân cười một cái rồi nói: "Anh ấy cũng không để ý mấy thứ bên ngoài của em."

Lý Sảng bưng cà phê lên uống một hớp: "Nhưng mà khí chất và lời ăn tiếng nói của em cũng thay đổi không ít mà."

So với lúc vừa tới thì cô hào phóng và tự tin hơn rất nhiều.

Cảm giác Trân Trân không muốn nói đề tài này nữa, Lý Sảng thả ly xuống nói: "Khụ, vậy thì mặc kệ cậu ta, bản thân sống vui vẻ là được. Đàn ông như cậu ta cũng không sốt ruột, chúng ta gấp làm gì, đúng không?"

A Văn ở bên cạnh gật đầu: "Ngày nào đó nếu là anh ấy cuống lên, Tiểu Miên Hoa dằn vặt anh ấy thật nhiều cho tôi."

Trân Trân không thể tưởng tượng được lúc Thị Hoài Minh cuống lên sẽ ra sao.

Anh làm sao cuống lên được chứ, càng không thể vì cô mà cuống lên.

Nhưng cô cười một cái, nhìn Lý Sảng và A Văn nói: "Vâng, hiện tại em không vội."

Đề tài này nói đến đây cũng cho qua.

Ba người uống cà phê lại tán gẫu chuyện khác, có cái Trân Trân nghe hiểu, có cái Trân Trân nghe không hiểu.

Lúc nghe không hiểu cô sẽ trực tiếp hỏi, Lý Sảng và A Văn cũng sẽ kiên nhẫn giải thích với cô.

Uống cà phê xong từ quán cà phê đi ra, ba người lại đi tản bộ trong trường học.

Tản bộ đến thao trường, vừa vặn nhìn thấy Thị Hoài Minh, Hà Thạc, lão Chu và một đám người khác cùng nhau đánh bóng rổ.

Ba người đi đến bên cạnh sân bóng rổ đứng nhìn một hồi.

Trân Trân cũng không hiểu bóng rổ là gì, Lý Sảng và A Văn lại giảng giải cho cô một phen.

Thật ra bọ họ cũng không phải hiểu lắm, dù sao nói đơn giản thì đó chính là hai đội cùng giành một trái bóng rổ rồi ném bóng vào rổ của đối phương, vậy là sẽ được điểm.

Trân Trân nghe Lý Sảng và A Văn nói thì hiểu.

Cô lại nhìn về phía sân bóng hỏi một câu: "Vậy ai chơi tốt nhất?"

Lý Sảng cực kỳ không khách khí nói: "Hà Thạc nhà chị chơi tốt nhất."

A Văn ở bên cạnh nói: "Trong đám người thì Thị Hoài Minh là người chơi giỏi nhất, dáng người cao, lớn lên cũng rất...."

Chưa nói hết câu thì A Văn bị Lý Sảng cho một ánh mắt giết người nên nuốt trở vào.

Cô ta cười cười, còn nói một câu: "Lời nói thật không thể nói . . . . ."

Trân Trân cũng đứng cười, nhìn về phía sân bóng tiếp tục nhìn bọn họ chơi bóng.

Vừa vặn nhìn thấy Thị Hoài Minh ném vào rổ một trái, cô cầm lấy cánh tay A Văn hưng phấn nói: "Vào rồi, vào rồi."

A Văn ừ ừ theo: "Thấy rồi, thấy rồi."

Lúc này Trân Trân đã nhìn ra chút hứng thú.

Cô ôm cánh tay A Văn tiếp tục nghiêm túc xem, nhìn một đám đàn ông chạy tới chạy lui trong sân bóng, sau đó lại thấy Hà Thạc nhận được bóng chạy vài bước ném bóng vào trong rổ.

Trân Trân kích động nói: "Lại vào rồi, vào rồi."

A Văn: "Ừ ừ, tôi thấy rồi, thấy rồi."

Mà sau khi ném vào, Hà Thạc không giống như Thị Hoài Minh, anh rất khoe khoang.

Anh ấy vui vẻ dang hai tay chạy khỏi sân bóng, ánh mắt bắt được Lý Sảng đang ở bên cạnh sân bóng nên dang cánh tay chạy về phía Lý Sảng, anh ấy chạy đến trước mặt Lý Sảng trực tiếp ôm cô ấy một lúc, vô cùng quên mình.

Đôi mắt kinh ngạc của Lý Sảng nhất thời mở to ra.

Trên sân bóng có rất nhiều người thấy vậy hét lên, Hà Thạc không quan tâm quay trở lại.

A Văn và Trân Trân cùng nhau liếc nhìn Lý Sảng một chút, sau đó yên lặng giơ tay lên che mặt của mình lại.

Mặt Lý Sảng đỏ lên, nhưng cô ấy bình tĩnh không nhúc nhích.

Thấy A Văn và Trân Trân thẹn thùng thay mình, cô ấy giơ tay lần lượt đánh vào vai của A Văn và Trân Trân một cái.

Đánh xong cô ấy mới hắng giọng rồi nói: "Đi thôi."

A Văn thả tay xuống nhìn cô ấy hỏi: "Không xem nữa hả?"

Khuôn mặt Lý Sảng đỏ bừng nhưng giọng nói rất bình tĩnh: "Có gì đáng xem chứ, đi thôi."

Lý Sảng nói xong liền xoay người rời đi.

A Văn và Trân Trân rời đi cùng cô ấy, Trân Trân xoay người sau đó lại quay đầu liếc nhìn Thị Hoài Minh đang bắt bóng ở trên sân bóng, sau đó rất nhanh đã quay đầu lại đuổi kịp bước chân A Văn.

Vừa rồi ở trên sân bóng náo loạn như thế nên Lý Sảng cũng không tiếp tục đi dạo bên ngoài nữa.

Cô ấy dẫn A Văn và Trân Trân cùng nhau về nhà, vào nhà ngồi xuống uống nước, thở ra một hơi.

A Văn đến nhà cô ấy cũng không khách khí, nhìn thấy bàn cao cạnh ghế sô pha có một chiếc máy hát, cô ta trực tiếp chạy tới mở hộp đĩa ra, chọn một cái đĩa hát bản thân khá thích đặt vào bên trong chiếc máy hát.

Âm nhạc vang lên, cô ta trở lại sô pha ngồi xuống, còn ngâm nga theo vài câu.

Ngâm nga xong, cô ta hỏi Lý Sảng: "Sao chị chuyển cái máy này đến đây rồi?"

Lý Sảng hất cằm về phía Trân Trân nói: "Chuyển đến cho Tiểu Miên Hoa chơi."

A Văn hừ với cô ấy một tiếng: "Đối tốt với Tiểu Miên Hoa như vậy, sao không thấy chị đối tốt với em như vậy?"

Lý Sảng: "Chị đối với em còn không tốt? Lòng lang dạ sói."

Ba người nói đùa với nhau một chút, vừa cười vừa ầm ĩ một trận.
Bình Luận (0)
Comment