.
Chương 106 -
Vừa nói chuyện vừa nghe xong năm bài hát, A Văn liếc mắt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói với Lý Sảng và Trân Trân: "Cũng sắp đến thời gian rồi, chơi cũng tận hứng, hôm nay đến đây thôi, em phải đi về nhà, các đồng chí hẹn gặp lại."
Lý Sảng và Trân Trân cũng đứng dậy theo cô ta.
Lý Sảng nói: "Nếu không ở lại ăn cơm tối đi."
A Văn cũng không muốn ở lại: "Em mới không muốn ăn cơm nhà ăn của chị đâu."
Nghe nói như thế, Trân Trân kéo cô ta một cái: "Tôi biết nấu cơm, nếu không thì ăn ở nhà tôi?"
Tuy rằng A Văn rất có hứng thú với mấy món ăn Trân Trân làm nhưng vẫn quả quyết lắc đầu: "Tôi về nhà ăn."
Nhà Trân Trân cũng không phải chỉ có một mình cô, còn có một Thị Hoài Minh nữa đó.
A Văn không để Lý Sảng và Trân Trân giữ lại thêm, co chân liền chạy.
Trân Trân thấy thời gian cũng không còn sớm, cũng không ở nhà Lý Sảng thêm nữa, chào cô ấy một tiếng rồi trở về nhà mình.
Về đến nhà đóng cửa lại, Trân Trân bước đi vui vẻ mềm mại giống như bươm buớm.
Cô đến nhà bếp đeo tạp dề vào bắt đầu làm cơm, trong miệng không tự chủ được mà nhẹ giọng hát lên.
Lúc đang ngâm nga hát đến vui vẻ, thái rau cũng theo nhịp bài hát.
Cô chìm đắm trong thế giới của chính mình nên không nghe thấy tiếng mở cửa về nhà của Thị Hoài Minh.
Ngâm nga bài hát cắt rau xong quay người lại chợt nhìn thấy Thị Hoài Minh đứng cửa phòng bếp nhìn cô, cô bị dọa sợ nhảy lên một cái.
Lấy lại tinh thần cô liền vội vàng nói: "Em đang nấu cơm, sắp xong rồi."
Thị Hoài Minh ừ một tiếng: "Anh đi tắm trước."
Thị Hoài Minh xoay người đi tắm rửa.
Trân Trân ở trong phòng bếp nghiêm túc làm cơm, không ngâm nga bài hát giống như vừa nãy nữa.
Cơm gia đình làm rất đơn giản, lúc Trân Trân làm cơm xong thì Thị Hoài Minh cũng vừa tắm xong.
Bưng bát đũa lên bàn xong, hai người ngồi xuống ăn cơm.
Trân Trân không chủ động nói chuyện, Thị Hoài Minh nhìn vào hai mắt của cô, mở miệng hỏi: "Vừa nãy em đến sân bóng hả?"
Lúc Hà Thạc chạy đến bên cạnh sân bóng ôm Lý Sảng, anh tự nhiên cũng thấy được Trân Trân.
Sự chú ý của Trân Trân không đặt trên người anh mà giống như những người ở đó, nhìn hai người Lý Sảng và Hà Thạc.
Nghe được câu hỏi của Thị Hoài Minh, Trân Trân liền vội vàng gật đầu: "Em nhìn mọi người chơi bóng một lúc."
Quy củ lại đơn giản trả lời xong, Trân Trân cũng không tiếp tục nói nữa.
Thị Hoài Minh nhìn cô, muốn tiếp tục nói thêm gì đó, nhưng yên lặng nửa ngày cũng không nói gì.
Trân Trân cảm giác anh có chút không đúng, suy đoán chốc lát vội vàng lại lên tiếng nói: "Ăn cơm xong em lập tức đi đọc sách!"
Thị Hoài Minh ngẩn người nhìn Trân Trân, anh cũng không có ý này.
Sửng sốt một lát, anh hạ thấp lông mày, ăn cơm: "Ừm."
Trân Trân nói được làm được, cơm nước xong thì lập tức đi đến phòng Thị Hoài Minh ngồi xuống, mở ra quyển "Bài ca thanh xuân" ra.
Lật tới trang đầu tiên, chỉ thấy trên mấy từ mới bản thân đánh dấu lại có thêm bính âm viết bằng bút chì.
Đây là chữ của Thị Hoài Minh, đương nhiên bính âm cũng là do anh ghi ra.
Trân Trân nhìn những bính âm kia không nhịn được vui vẻ, thế là xem lại từ đầu lần nữa.
Cái này đọc một lần không trôi chảy lắm, trong đầu lại có thêm rất nhiều chi tiết nhỏ và tưởng tượng - đôi mắt thiếu nữ vừa đen vừa sáng, tàu hỏa phun ra khói trắng, biển rộng mênh mông vô bờ, khói bếp lượn lờ. . .
Nhìn thấy đã đến lúc ngủ, Trân Trân đặt sách xuống rồi chào Thị Hoài Minh một tiếng đi rửa mặt rồi ngủ.
Rửa mặt xong trở về phòng nằm xuống, tắt đèn nằm trong bóng đêm nặng nề, mớ hỗn độn trong đầu Trân Trân hiện ra, có đôi mắt chứa đầy ý cười ngọt ngào của A Văn, cũng có khuôn mặt đỏ bừng khi được Hà Thặc ôm của Lý Sảng. . .
Cô chớp mắt thầm nghĩ - đây chắc là tình yêu.
Trong phòng Thị Hoài Minh.
Trân Trân đi rồi, Thị Hoài Minh cũng không rửa mặt ngủ.
Anh đọc xong sách bản thân muốn đọc, đưa tay cầm lấy sách "Bài ca thanh xuân" của Trân Trân rồi lật đến mấy đoạn nội dung mà đêm nay cô mới đọc, ở mấy từ mới cô đánh dấu anh cũng lần lượt ghi rõ bính âm lên phía trên.
Có một vài từ Trân Trân không hiểu được anh liền ghi lời giải thích đơn giản ngay bên cạnh.
Ghi chú xong mấy đoạn nội dung Trân Trân đã đọc qua, Thị Hoài Minh lại cầm bút dừng một lúc. Sau khi tạm dừng anh cũng chưa sách khép lại mà là dựa vào số lượng từ ngữ Trân Trân biết đánh dấu vài đoạn nội dung tiếp theo.
Anh ngồi dưới đèn, từng nét từng nét viết rất chăm chú.
Sợ Trân Trân đọc không hiểu chữ anh viết, vì lẽ đó mỗi chữ anh viết đều không nối nét.
Trên trang sách vốn sạch sẽ, trống chỗ nhưng đã bị anh chữ từng chữ lấp kín.