.
Chương 121 -
Trạng thái mất tập trung này của Thị Hoài Minh tiếp tục đến tận giữa trưa tan học. Anh cùng Hà Thạc với lão Chu cùng nhau về nhà, trên đường vẫn thất thần, vẫn im lặng. Lúc sắp đến nhà thì tách nhau ra, ba người tự về nhà mình.
Thị Hoài Minh mở cửa vào nhà, chuẩn bị sẵn sàng sẽ được Trân Trân đến chào hỏi. Nhưng anh treo mũ lên rồi mà cô vẫn chưa đi ra, không những vậy mà trong nhà cũng không có mùi cơm chính như ngày thường. Chẳng lẽ cô vẫn chưa rời giường sao?
Thị Hoài Minh đi vào nhà, đi thẳng đến bên ngoài phòng Trân Trân. Anh giơ tay lên gõ cửa hai lần, gọi hai tiếng: “Trân Trân.”
Đợi một lúc lâu cũng không có hồi âm.
Thị Hoài Minh do dự vươn tay mở cửa phòng. Vào bên trong thì thấy chăn đệm trên giường được xếp rất chỉnh tề, cũng không có người ngủ trên đó. Anh hơi ngây ra, có chút nghi ngờ, lại đến nơi khác tìm kiếm. Mở cửa nhà vệ sinh, bên trong không có người, trong bếp cũng không có. Nhưng lúc anh quay người ra khỏi phòng bếp thì nhạy bén phát hiện, cái lò lúc nào cũng nấu nước đã bị dập lửa. Anh nhìn chằm chằm cái lò một lúc, nhất thời trong lòng có dự cảm xấu.
Thị Hoài Minh xoay người đi đến phòng mình vẫn không thấy Trân Trân đâu, nhưng ánh mắt anh đảo qua thì thấy trên bàn sách của mình có một tờ giấy được viết bút chì. Anh cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ: Em về quê đây.
Anh nhìn chữ viết của Trân Trân trên giấy, trái tim trong lồng ngực nảy lên rất mạnh.
Thị Hoài Minh cầm tờ giấy ra ngoài, đến sát vách gõ cửa nhà Lý Sảng. Anh có chút không tin Trân Trân sẽ về quê. Gặp Hà Thạc ra mở cửa, anh vừa mở miệng đã hỏi: “Lý Sảng về nhà chưa?”
Hà Thạc nhìn sắc mặt đen sì của anh thì nghi ngờ mà hỏi lại: “Về rồi, sao vậy?”
Lý Sảng trong phòng nghe được giọng nói thì ôm bụng đi tới. Cô ấy vươn đầu nhìn Thị Hoài Minh ngoài cửa, lên tiếng hỏi anh: “Tìm chị làm gì vậy?”
Thị Hoài Minh hỏi cô ấy: “Trân Trân không có ở chỗ chị sao?”
Lý Sảng nói: “Không có, hôm nay chị không nhìn thấy em ấy, em ấy cũng không đến chỗ chị.”
Không có ở nhà Lý Sảng, Thị Hoài Minh lại đến nhà Ngô Đại Phượng.
Đến nhà Ngô Đại Phượng gõ cửa hai lần rồi đi thẳng vào. Anh chào hỏi lão Chu hai câu, rồi hỏi Ngô Đại Phượng: “Chị dâu, Trân Trân ở chỗ chị sao?”
Ngô Đại Phượng nghe nói như vậy thì lải nhải: “Không có. Gần đây em ấy không thân thiết với chị, vốn sẽ không thể nào đến tìm chị nói chuyện. Chị biết em ấy chê chị lải nhải, không thích nghe chị nói chuyện. Em ấy sắp giống người trong thành phố hơn cả người thành phố rồi, đi ra ngoài đâu còn dáng vẻ nông dân nữa chứ…”
Đang nói thì như nghĩ đến gì đó, cô ta nhìn Thị Hoài Minh: “Nhưng sáng nay chị có đến nhà cậu một chuyến thì thấy em ấy mặc quần áo mang từ nông thôn đến, mắt đỏ lên, nhìn còn sưng nữa. Em ấy nói là đốt lò…”
Nói xong suy nghĩ một hồi: “À, chị tìm em ấy mượn bột nở, em ấy còn bảo không cần trả lại, sau này sẽ không nướng bánh nữa.”
Đóng lò, không cần bột nở.
Trái tim Thị Hoài Minh nảy lên rồi dần chìm vào trong hồ băng. Anh đứng đó ngây ra rồi nói: “Vâng, em biết rồi.”
Trong mắt Ngô Đại Phượng lộ ra sự nghi ngờ, nhìn qua lão Chu, hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”
Lão Chu nào biết được chứ, anh ta chỉ biết bụng mình đã đói xẹp, vội lên tiếng hối Ngô Đại Phượng: “Mau đi xới cơm đi.”
Ngô Đại Phượng xoay người vào bếp nấu cơm, trong miệng lại thầm nói một câu: “Chắc chắn là vợ chồng cãi nhau.”
Nói thầm xong cô ta lại tiếp tục lải nhải: “Tôi đã sớm nói rồi, Trân Trân học Lý Sảng như vậy là không được, Thị Hoài Minh sớm muộn cũng không chịu được em ấy như vậy. Đàn ông sao có thể chịu được phụ nữ như vậy chứ…”
Lão Chu vẫn nói câu nói đó: “Em bớt can thiệp vào chuyện nhà người khác đi.”