.
Chương 122 -
Lý Sảng nhìn Thị Hoài Minh đến nhà Ngô Đại Phượng thì kéo Hà Thạc đứng ngoài cửa, không vào nhà. Cô ấy tất nhiên cũng nhìn ra là xảy ra chuyện, thấy Thị Hoài Minh từ nhà Ngô Đại Phượng về thì gọi anh, hỏi: “Sao vậy? Không thấy Tiểu Miên Hoa đâu sao?”
Hà Thạc đi theo hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”
Nếu như bình thường mà nói thì hôm nay Thị Hoài Minh và Trân Trân hẳn là nên anh anh em em như keo sơn mới đúng chứ.
Thị Hoài Minh không trả lời, Lý Sảng tinh mắt thấy trong tay anh luôn cầm một tờ giấy. Cô ấy đến trước mặt Thị Hoài Minh, không khách sáo gì mà giật lấy tờ giấy. Sau khi cầm tờ giấy đọc một lúc thì đột nhiên cô ấy nhíu lông mày. Đọc xong cô ấy ngẩng đầu nhìn Thị Hoài Minh: “Tiểu Miên Hoa về quê rồi sao?”
Hà Thạc cũng đọc được chữ trên giấy, cũng có chung một câu hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Nói xong anh ấy cảm thấy câu này không đúng lắm liền hỏi lại lần nữa: “Không phải, là cậu làm gì rồi?”
Lúc đầu anh ấy còn tưởng sáng này Thị Hoài Minh đang che dấu sự hưng phấn, làm bộ đứng đắn. Kết quả không ngờ anh không hề giả bộ chút nào.
Lý Sảng nhíu mi tâm, nhìn chằm chằm Thị Hoài Minh một hồi.
Một lát sau cô ấy lại hỏi: “Có phải cậu mắng cô ấy không?”
Thị Hoài Minh nhìn Lý Sảng, vẫn không nói gì.
Thế là Lý Sảng ngay lập tức hiểu ý anh.
Ngay lập tức Lý Sảng phát hỏa, nhíu mày lên tiếng mắng người: “Cậu có bị bệnh không hả?”
Trân Trân chuẩn bị bất ngờ lớn cho Thị Hoài Minh, nói ra thì cô ấy cũng phí tâm tư, cho nên cô ấy cũng rất đồng cảm.
Hà Thạc kéo Lý Sảng, muốn để cô ấy bình tĩnh lại.
Lý Sảng vung tay chặn Hà Thạc lại, nhìn Thị Hoài Minh, tiếp tục mắng rất kịch liệt: “Vì tổ chức sinh nhật cho cậu mà ngày nào em ấy cũng thức đến nửa đêm, khâu từng mũi từng mũi làm giày cho cậu. Vì cho cậu ngạc nhiên mà tôi và A Văn đã tìm cái này tìm cái kia, khó khăn lắm mới tìm được ít đồ, ăn diện cho Tiểu Miên Hoa một chút, sao mà lại thành em ấy làm sai rồi?”
Thị Hoài Minh nghe được hai chữ sinh nhật thì giật mình. Anh nhìn Lý Sảng, mi tâm nhíu chặt.
Lý Sảng không kiềm chế được, cũng mặc kệ Hà Thạc cản mình, nhìn Thị Hoài Minh mắng tiếp: “Thị Hoài Minh, cậu chính là có bệnh. Nếu như cậu thực sự không thích em ấy, thực sự ghét em ấy thì dứt khoát một câu, ly hôn đi là được, cậu cứ đi tìm sinh viên của cậu đi. Đến cùng thì cậu có gì đặc biệt hơn người, làm cao cái gì chứ?”
Một trận lôi đình này của Lý Sảng đã hấp dẫn Ngô Đại Phượng.
Hà Thạc sợ làm to chuyện không dễ kết thúc nên vội kéo Lý Sảng vào nhà, vừa túm cô ấy vào cửa vừa ngại ngùng nói với Thị Hoài Minh: “Xin lỗi, cô ấy mang thai nên cảm xúc không được ổn định lắm.”
Lý Sảng bị Hà Thạc vừa kéo vừa ôm vào nhà đóng cửa lại. Cơn giận của cô ấy còn chưa nguôi, đập vào ngực Hà Thạc một cái.
Hà Thạc khoa trương kêu lên một tiếng: “Em đây là muốn đập chết anh à?”
Lý Sảng: “Đập chết cũng đáng! Đáng chết!”
Hà Thạc chết oan: “Sao anh lại đáng chết chứ?”
Lý Sảng giận đến không nguôi được: “Anh chơi thân với cậu ta, không cho em mắng cậu ta, đều không phải thứ tốt đẹp gì.”
Ngô Đại Phượng ở bên ngoài không xem được náo nhiệt thì trong lòng ngứa muốn chết.
Lão Chu ở trong nhà lớn tiếng khiển trách cô ta một câu. Cô ta nhìn Lý Sảng bị Hà Thạc lôi đi thì cũng bưng bát về nhà. Vào nhà bưng bát xuống, lại nói thầm: “Cũng không biết cãi cái gì, không nghe thấy.”
Lão Chu mất kiên nhẫn gõ bàn ăn: “Ăn cơm đi.”
Thị Hoài Minh sau khi bị Lý Sảng mắng một trận thì vẫn đứng tại chỗ ngây người ra. Hôm qua đúng là sinh nhật anh, đã nhiều năm anh chưa từng tổ chức sinh nhật nên đã sớm quên mất. Trân Trân là cố ý không nói gì, một câu cũng không giải thích. Cô không những không giải thích mà còn nói bản thân mấy ngày nay đều ra ngoài chơi, tiêu tốn thời gian vào việc làm tóc, mua sườn xám, giày cao gót và những chuyện không bình thường khác.
Thị Hoài Minh nhớ lại thì vội vàng xoay người đi lấy chiếc xe đạp trước cửa phòng. Anh đạp xe ra khỏi trường, sau khi ra đường đạp rất nhanh, đi thẳng đến nhà ga. Sau khi vào trong ga anh dừng xe, vội vàng chạy vào ga tìm người. Anh tìm một một lượt những người đứng bên trong bên ngoài, gọi tên Trân Trân rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được người. Sau đó anh đến sân ga tìm nhân viên công tác hỏi. Có một nhân viên công tác nói với anh hình như là có thấy một cô gái hai mắt đỏ bừng, đã sớm ngồi lên xe lửa đi rồi.
Thị Hoài Minh đứng trên sân ga, nhìn dọc theo đường ray không nhịn được mà hít một hơi thật sâu. Có xe lửa thải khói trắng thổi còi chạy thẳng vào trạm, trên xe lửa có rất nhiều người đi xuống, sân ga trở nên nhộn nhịp.