Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 123

. Chương 123 -
Thị Hoài Minh đứng trong đám người vãng lai thất thần một lúc lâu. Anh nhớ đến lúc Trân Trân vào thành phố, lúc mà anh ở trên sân ga nhìn thấy cô. Lúc đó cô đeo một chiếc khăn lụa đỏ, đứng giữa đám người nhìn xung quanh, trên khuôn mặt cô ngập tràn sự mong chờ và lo lắng.

Trong lòng anh như có gì đó chặn lại, khó thở. Anh cắn nhẹ môi, thực sự muốn đấm cho mình hai cái.

Cả buổi chiều Thị Hoài Minh càng mất tập trung, không có tinh thần. Nguyên một buổi chiều học bài gì anh cũng không biết, chạng vạng tối tan học về nhà, mở cửa đối mặt với căn phòng thiếu mất một người thì trong lòng lại càng đè nén khó chịu. Anh vào trong phòng ngồi xuống, không có tâm trạng làm bất cứ chuyện gì, cứ như vậy dựa vào thành ghế ngẩng đầu ngẩn người.

Trên bàn sách có sách Trân Trân từng đọc, vở bài tập và bút chì Trân Trân từng dùng. Mỗi lần vô thức nhìn thấy thì sự đè nén trong lòng lại tăng thêm một chút, bực bội muốn phát điên, ngay cả thở cũng khó khăn hơn bình thường rất nhiều. Trong đầu anh toàn là gương mặt Trân Trân, những áy náy, hối hận không thể đong đếm, muốn ném cũng không ném đi được.

Ngây ra một lúc lâu, trong lơ đãng anh nhìn xuống thì bỗng nhiên thấy trong góc bàn có một cái túi giấy. Đó không phải đồ của anh. Anh vươn tay lấy túi giấy mở ra, chỉ thấy bên trong là một đôi giày vải mới tinh. Lúc trưa Lý Sảng có nói Trân Trân vì làm giày cho anh mà ngày nào cũng thức đến nửa đêm. Vậy nên đôi giày vải này chính là đôi giày Trân Trân may cho anh. Anh nhìn đôi giày một lúc lâu rồi bỏ trong túi đặt vào ngăn kéo.

Không ở trong căn phòng này nổi nữa, anh hít thở một hơi thật sâu rồi đứng dậy, chạy ra sân huấn luyện. Ở trên sân huấn luyện đổ mồ hôi một đêm, lúc quần áo ướt đẫm thì trở về, vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Vừa tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh thì trên cửa vang lên tiếng đập cửa.

Thị Hoài Minh đi ra mở cửa, thấy Hà Thạc bên ngoài thì lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

Hà Thạc nói: “Ra ngoài hút điếu thuốc với tôi.”

Thị Hoài Minh cùng Hà Thạc đi ra ngoài. Trong tay mỗi người kẹp một điếu thuốc, dưới ánh trăng đốt lên đốm lửa.

Hà Thạc nói với Thị Hoài Minh: “Trong thời gian mang thai tính tình của Lý Sảng nóng nảy, cậu cũng đừng để trong lòng.”

Thị Hoài Minh nhẹ nhàng gạt thuốc lá trong tay: “Không sao, chị ấy mắng rất đúng.”

Nghe là thấy điều này đã được tự suy ngẫm toàn diện, triệt để tổng kết ra.

Hà Thạc nhìn Thị Hoài Minh, lại đổi giọng, hỏi: “Không phải chứ, tôi rất mơ hồ, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì hả?”

Thị Hoài Minh ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, mở miệng nói: “Phiền.”

Hà Thạc đưa thuốc lá đến bên miệng rít một hơi, híp mắt nhả khói: “Chê Tiểu Miên Hoa phiền sao?”

“Không phải.” Thị Hoài Minh cúi đầu: “Cô ấy ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tính tình cũng tốt, có cái gì phiền chứ.”

Hà Thạc cắn răng, không thể hiểu nổi: “Vậy con mẹ nó cậu phiền cái gì chứ? Tính tình Tiểu Miên Hoa tốt như vậy còn có thể bị cậu ép cho tức giận bỏ chạy, cậu đúng là có năng lực đó."

Thị Hoài Minh tiếp lời: “Phiền chính bản thân tôi.”

Phiền những lúc mất không chế, phiền khi phải đối mặt với những dục vọng sôi trào với Trân Trân.

Hà Thạc nghe không hiểu anh đang nói nhảm cái gì. Anh ấy nói: “Tôi thấy cậu đây là già mồm, rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Thị Hoài Minh im lặng một lát rồi nói: “Tôi không muốn vì có nhu cầu sinh lý mà tìm cô ấy. Tôi vẫn cảm thấy nếu như vậy sẽ không công bằng với cô ấy, cũng là sự sỉ nhục với hai chữ “tình cảm”.”

Hà Thạc quay đầu nhìn anh: “Cậu ở bên em ấy lâu như vậy, mỗi ngày ba bữa, sớm chiều bên nhau, có là cây gỗ cũng sẽ có tình cảm mà cậu còn không có tình cảm với em ấy sao? Nếu không có tình cảm thì trưa nay cậu gấp gáp như vậy làm gì, cả ngày mất hồn cũng không biết đang làm gì, là để giả vờ cho chúng tôi xem sao?”

Thị Hoài Minh nhìn Hà Thạc, cổ họng nghẹn cứng không nói nên lời.

Hà Thạc hút xong điếu thuốc: “Tự cậu suy nghĩ cho kỹ đi. Tiểu Miên Hoa là vợ cậu, không phải học sinh, em gái cậu, càng không phải binh lính cấp dưới của cậu. Vợ không phải để dạy dỗ mà là để yêu thương.”

Hà Thạc hút thuốc xong cũng không định tiếp tục đứng đó nữa. Anh ấy bóp lấy tàn thuốc, nói với Thị Hoài Minh một câu cuối cùng: “Tôi về với vợ đây, cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”

Anh ấy nói xong thì đi về nhà, để lại Thị Hoài Minh một mình đứng đó. Thuốc lá trong tay Thị Hoài Minh bị gió thổi tàn. Anh búng nhẹ ngón tay, trong nháy mắt tàn thuốc bay đi, ẩn hiện phát sáng trong cơn gió.
Bình Luận (0)
Comment