.
Chương 124 -
Ngày mùa hè, thời gian mặt trời chiếu sáng rất dài, nhưng từ bốn giờ sáng trời đã sáng lên. Trân Trân ôm cái túi ngồi trên xe lửa, nghiêng đầu tựa bên cửa kính, vẻ mặt ngây ra như một con búp bê. Nghe được nhắc nhở xe lửa vào trạm, cô đeo túi cẩn thận đi xuống. Lúc đặt chân lên sân ga, cô hít thở một hơi thật sâu.
Không khí sáng sớm ngày mùa hè tươi mát thấm sâu vào trong phổi.
Trân Trân không ở lại sân ga lâu, hít thở một hơi không khí buổi sáng sớm xong thì đeo túi ra khỏi nhà ga, đi về nhà. Cô đi bộ về phía trước, gặp được một chiếc xe lừa tiện đường thì ngồi nhờ một đoạn. Cứ như vậy về đến nhà đã là giữa trưa.
Trân Trân đi trên đường, từ đằng xa thấy thôn xóm nhỏ quen thuộc thì cảm xúc trong lòng rất phức tạp. Đôi mắt cô không nhịn được mà ướt át, cô vươn tay lau lau, tiếp tục đi vào trong thôn. Vừa đến đầu thôn đã gặp người quen, là Hồng Mai.
Hồng Mai nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới dám lên tiếng chào hỏi: “Ôi, đây là Trân Trân đúng không?”
Trân Trân miễn cưỡng mỉm cười với cô ấy: “Đúng vậy, là tôi.”
Hồng Mai ngạc nhiên: “Ôi, nếu như cô không đáp lời chắc tôi cũng không nhận ra, cô cũng thay đổi quá nhiều rồi.”
Trân Trân mỉm cười, tiếp tục đi vào thôn: “Cũng không có gì thay đổi, chỉ là trắng hơn một chút thôi.”
Hồng Mai nói: “Không chỉ là trắng hơn, không nói rõ được là thay đổi cái gì, dù sao chính là thay đổi.”
Hồng Mai cùng Trân Trân đi vào thôn. Đang nói chuyện thì Hồng Mai nghĩ cái gì đó, nhìn chằm chằm Trân Trân, hỏi: “Sao cô lại về rồi? Về một mình sao?”
Trân Trân ừ một tiếng: “Anh ba bận rộn, bộ đội không cho về.”
Hồng Mai dùng ánh mắt như đang lột da nhìn Trân Trân: “Vậy sao cô lại quay về.”
Trân Trân nói: “Tôi nhớ nhà cho nên muốn về thăm một chút.”
Hồng Mai không tin, cười hỏi: “Thật sao?”
Trân Trân không tiếp tục đáp lời.
Hồng Mai đi sát bên cạnh Trân Trân, đổi câu hỏi khác: “Thành phố lớn như thế nào? Chơi vui không?”
Trân Trân đi nhanh hơn: “Ừ, có trung tâm thương mại, có nhà hàng Tây, có rất nhiều đồ, rất thú vị.”
Hồng Mai cũng tăng tốc: “Trân Trân à, số cô thật tốt quá, bọn tôi e là cả đời này cũng không đến thành phố lớn một lần được, cũng sẽ không thấy được những thứ này.”
Trân Trân đi đến cửa nhà thì cũng không nói mấy cái này với Hồng Mai nữa. Cô dừng bước nhìn Hồng Mai: “Tôi đến nhà rồi, tôi vào trước đã.”
Trân Trân cũng không khách sáo mời cô ta vào ngồi một lát. Hồng Mai cười nói: “Vào đi, tôi cũng về nhà đã."
Cô ta nhìn Trân Trân vào nhà rồi vươn đầu nhìn bên trong một lúc, sau đó mới đi về nhà.
Chung Mẫn Phân, Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đều đang ở trong nhà ăn cơm. Chung Mẫn Phân đang gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng thì chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng gọi mẹ. Bà nhìn ra ngoài thấy Trân Trân thì, sửng sốt, vội buông đũa đứng dậy: “Là Trân Trân sao?”
Trân Trân đeo túi vào bếp, hốc mắt ướt đẫm, đáp lời: “Mẹ, con về rồi đây.”
Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai thấy Trân Trân thì cũng đứng dậy. Động tác của Thị Đan Linh còn nhanh hơn, đứng dậy ôm chặt lấy Trân Trân, vui vẻ nói: “Thím ba, sao thím lại về rồi?”
Trân Trân muốn nuốt nước mắt vào trong nhưng vô dụng. Cô sờ đầu Thị Đan Linh, mắt ướt đẫm, cười nói: “Nhớ mấy đứa rồi, quay về thăm mấy đứa.”
Thị Hưng Quốc vươn đầu nhìn ra ngoài: “Chú ba cũng về rồi sao?”
Lúc nhìn thấy Trân Trân thì rất vui rất ngạc nhiên, nhưng lúc này lại cảm thấy rất bất thường. Trần Thanh Mai và Thị Hoài Chung nhìn nhau, Trần Thanh Mai lại nhìn Trân Trân, hỏi: “Em về một mình sao?”
Trân Trân gật đầu với Trần Thanh Mai, vểnh khóe môi: “Dạ, chị dâu, em về một mình.”
Làm sao Chung Mẫn Phân không nhìn ra được chứ. Nhưng bà không nói gì, vội đến bên bếp lò cầm chén xới cơm, nói với Trân Trân: “Khoan nói chuyện đã, bỏ túi xuống, rửa tay ăn cơm trước.”
Trân Trân đáp lời rồi vào phòng cất túi. Đến trong phòng, buông đồ xuống, dụi mắt, hít mũi một cái, điều chỉnh tốt trạng thái mới đi ra ngoài. Cô đi rửa tay ngồi xuống ăn cơm, cũng không nói chuyện gì không vui.
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc tò mò thành phố lớn như thế nào, líu ríu không ngừng, cũng rất vui vẻ.
Trân Trân kể cho bọn trẻ nghe rất nhiều chuyện ở thành phố lớn, sau đó nói với bọn chúng: “Các cháu phải học thật giỏi thì sau này có thể đến thành phố lớn đi học.”
Đôi mắt Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc trợn lớn: “Thật sao ạ?”
Trân Trân gật đầu: “Thật mà.”