Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 125

. Chương 125 -
Trên bàn cơm Thị Đan Linh, Thị Hưng Quốc và Trân Trân nói nhiều nhất, Chung Mẫn Phân, Trần Thanh Mai và Thị Hoài Chung cũng không xen vào nói gì.

Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bát đũa xong thì Chung Mẫn Phân kéo Trân Trân vào phòng bà. Trần Thanh Mai thấy vậy cũng theo Chung Mẫn Phân vào phòng.

Vào trong phòng ngồi xuống, Chung Mẫn Phân không vòng vèo mà kéo Trân Trân hỏi thẳng: “Nói với mẹ, có chuyện gì?”

Trân Trân nghe Chung Mẫn Phân hỏi vậy thì không khống chế được, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống. Trần Thanh Mai vội đưa khăn lụa cho cô lau nước mắt.

Trần Thanh Mai thấy Trân Trân như vậy cũng mềm giọng hỏi: “Hoài Minh bắt nạt em sao?”

Trân Trân lau nước mắt, lắc đầu, hít hít mũi, giọng nói còn mang theo âm mũi: “Anh ấy không bắt nạt em, anh ấy cho em ăn ngon mặc đẹp, cũng không để em phải làm việc.”

Chung Mẫn Phân nhìn Trân Trân: “Vậy như thế này là sao?”

Trân Trân cụp mày xuống, sau đó nói: “Anh ba không thích con, cho dù con có cố gắng thế nào thì không thể biến thành dáng vẻ mà anh ấy thích. Con không chịu nổi, thật sự là không thể sống cùng anh ấy nữa.”

Thích hay không cũng không thể mài ra mà ăn được. Chung Mẫn Phân không cảm thấy cái này có vấn đề gì cả. Trong thôn ngoài thôn có cặp vợ chồng nào mà không phải do cha mẹ tìm người mai mối làm mai chứ. Có thích hay không thì cưới nhau về không phải đều là sinh con, sống qua ngày sao. Ai mà có thể dựa vào cái thích này để sống được chứ?

Bà nhìn Trần Thanh Mai, lại nhìn Trân Trân. Ánh mắt bà rơi xuống bụng Trân Trân rồi trầm mặc một hồi, lại nhìn Trân Trân, hỏi: “Con nói thật với mẹ, con vào thành phố lâu như vậy, có phải nó không ở cùng phòng với con không?”

Trước đó Trân Trân viết thư về nói sức khỏe Thị Hoài Minh không tốt, không thể sinh con là bà đã thấy rất kỳ lạ.

Trân Trân cúi đầu, một lát sau thì gật đầu.

Trần Thanh Mai cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không nhịn được mà trợn tròn mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Hả?”

Chung Mẫn Phân lại cảm thấy chuyện này có thể hiểu được. Cái đồ chết tiệt kia thực sự đúng là có thể làm được chuyện như thế này. Bà tức đến tái mặt, một lát sau đen mặt nói với Trần Thanh Mai: “Con gọi Linh Linh đến đây cho mẹ, mẹ muốn viết thư.”

Trân Trân vươn tay túm lấy tay Chung Mẫn Phân, nói: “Mẹ, đừng viết.”

Giọng điệu Chung Mẫn Phân vô cùng mạnh mẽ: “Không viết thư mắng cái đồ chết tiệt này mẹ cảm thấy đêm nay mẹ sẽ ngủ không yên giấc.”

Trân Trân nắm lấy tay bà, nói: “Chuyện này cũng đừng gọi Linh Linh viết nữa.”

Chung Mẫn Phân nuốt không trôi cục tức này, thực sự đã để Trần Thanh Mai gọi Thị Đan Linh đến. Sau đó bà hầm hừ đọc lại cho Thị Đan Linh viết: “Thị Tiểu Tam, mẹ là mẹ con, sau này mẹ cũng không phải mẹ con nữa. Con làm quan rồi, có bản lĩnh rồi, bây giờ trong mắt con không có ai cả…”

Suốt cả lá thư đều là mắng Thị Hoài Minh.

Chung Mẫn Phân rất tức giận, Thị Đan Linh cũng viết rất cẩn thận. Sau khi viết xong cô bé nhìn giấy viết thư rồi nhìn Chung Mẫn Phân, hỏi một cách cẩn thận: “Bà nội, chú ba đã làm gì rồi?”

Chung Mẫn Phân thở phì phò: “Cháu đừng quan tâm, cũng đừng ra ngoài nói lung tung.”

Thị Đan Linh cẩn thận nói nhỏ: “Dạ…”

Chung Mẫn Phân làm việc nhanh nhẹn, viết thư xong liền đưa cho Thị Hoài Chung, bảo anh ta lên trấn gửi đi.

Thị Hoài Chung cũng không hỏi nhiều, nhận lấy thư liền đi lên trấn, tốn chút tiền tem, gửi thư đi. Gửi xong thư về thì chạy đến đội sản xuất làm việc, Trần Thanh Mai đi với anh ấy, để Trân Trân ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Mặc dù cô trở nên trắng trẻo nhưng có thể nhìn ra là không nghỉ ngơi tốt, trạng thái tinh thần rất tệ.

Ra cửa đi về hướng công trường, Thị Hoài Chung mới hỏi Trần Thanh Mai: “Rốt cuộc thì Trân Trân và Hoài Minh đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Thanh Mai đè thấp giọng, kể lại những gì Trân Trân đã nói với Thị Hoài Chung.

Thị Hoài Chung nhíu mày kêu lên: “Hả?”

Trần Thanh Mai gật đầu với anh ấy: “Đúng là như vậy.”

Thị Hoài Chung không thể hiểu nổi: “Thằng nhóc này không có vấn đề gì chứ?”

Nói rồi đột nhiên anh như nghĩ đến cái gì đó: “Hay là nó thực sự không được?”

Trần Thanh Mai hắng giọng: “Sao em biết được chứ. Hay là anh viết thư hỏi em ấy đi.”

Hai người đang nói chuyện chợt nghe một tiếng gọi: “Anh Thị chị Thị ơi.”

Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai quay đầu lại, chỉ thấy Hồng Mai gánh đòn gánh chạy theo đến.
Bình Luận (0)
Comment