Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 126

. Chương 126 -
Chạy đến trước mặt thì Hồng Mai cười hỏi: “Sao Trân Trân nhà anh chị lại quay về vậy?”

Trần Thanh Mai mỉm cười đáp lời: “Con bé này nhớ nhà rồi.”

Hồng Mai cười nói: “Em còn tưởng con bé với Thị Hoài Minh có mâu thuẫn nữa chứ, đột nhiên chỉ có một mình chạy về.”

Trần Thanh Mai: “Vợ chồng trẻ ở với nhau thì có thể có mâu thuẫn gì chứ, chỉ là nhớ nhà thôi.”

Hồng Mai nghe Trần Thanh Mai nói vậy thì chỉ cười mà không hỏi nữa.

Đến đội sản xuất làm việc.

Lúc nghe tiếng còi rồi kéo nhau đến dưới bóng cây nghỉ ngơi, Hồng Mai lại kéo Thúy Lan và Tú Trúc đến cùng nhau nói chuyện phiếm.

Cô ta nhỏ giọng nói với Thúy Lan và Tú Trúc: “Lâm Trân Trân về rồi, mọi người có biết không?”

Các cô thực sự không biết, Thúy Lan sáng mắt lên, hỏi: “Hoài Minh về rồi sao?”

Hồng Mai mỉm cười: “Không, cô ấy về một mình.”

Đây là chuyện gì chứ?

Thúy Lan và Tú Trúc nhìn nhau.

Hồng Mai thấp giọng: “Tôi đã sớm nói với các cô, với điều kiện hiện tại của Thị Hoài Minh vốn sẽ ghét bỏ cô ấy, cô ấy vào thành chưa chắc đã sống nổi. Bây giờ các cô nhìn đi, chán nản quay về.”

Thúy Lan nhìn Hồng Mai, nói nhỏ: “Không chừng là nhớ nhà đi.”

Hồng Mai liếc mắt, hừ hừ cười một tiếng: “Cô ấy vào thành phố cũng sắp nửa năm rồi mà bụng còn xẹp lép, lúc đi thế nào thì bây giờ cũng như vậy. Nếu như là vợ chồng bình thường thì đã sớm mang thai rồi.”

Tú Trúc cầm bình nước đổ nước sôi ra uống, rót cho Thúy Lan và Hồng Mai mỗi người một chén.

Uống xong nửa chén nước, Hồng Mai còn nói: “Tôi đã sớm nói rồi, con người vui mừng quá cũng không phải chuyện gì tốt.”

Tú Trúc: “Cô cũng đừng chắc chắn như vậy, nói không chừng là người ta tốt đó.”

Hồng Mai lại hừ một tiếng, cười: “Vậy thì cứ chờ xem sao thôi.”

Trân Trân ở nhà với Chung Mẫn Phân nửa ngày thì tâm trạng đã khá hơn rất nhiều, không khí trong nhà giúp cô có cảm giác được thả lỏng và yên lòng, có người yêu thương cô, làm hậu thuẫn cho cô, không phải căng thẳng như lúc ở bên cạnh Thị Hoài Minh. Vì vậy mà tâm trạng của cô khá lên rất nhanh.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, Trần Thanh Mai lại an ủi cô: “Về nhà rồi thì thả lỏng một chút, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Trân Trân gật đầu với cô ấy: “Ngày mai em theo chị với anh cả đến đội sản xuất làm việc.”

Trần Thanh Mai nghe như vậy thì nhìn cô: “Em đừng đi, cũng đừng đến chỗ mấy đám người tụ tập.”

Trân Trân nhìn Trần Thanh Mai, hơi sững sờ, nhưng rất nhanh cũng đã hiểu ý cô ấy. Cô không báo gì với mọi người trong nhà đột nhiên chạy từ thành phố về, lúc về trạng thái cũng không tốt, nhất là còn gặp phải Hồng Mai, bên ngoài chắc chắn có tin đồn về cô.

Trần Thanh Mai nhìn Trân Trân không nói gì còn nòi thêm: “Buổi sáng em đi chợ mua rau giá, buổi chiều ở nhà làm đại chuyện gì đó đi, nói chuyện với mẹ cũng rất tốt.”

Trân Trân nhìn Trần Thanh Mai rồi gật đầu, đáp lời: “Vâng ạ.”

Hai người ngồi trong sân thêu thùa may vá, nói chuyện, chợt nghe trong phòng giọng Thị Hưng Quốc vang lên: “Chị, cái này làm sao vậy.”

Thị Đan Linh không để ý đến cậu bé, nói thẳng: “Chị còn bài tập chưa làm xong, chờ một chút.”

Trân Trân nổi lòng tò mò, vươn đầu nhìn vào trong phòng. Cô không nhịn được mà bỏ kim khâu xuống, đến cạnh bàn ngồi, hỏi Thị Hưng Quốc: “Thím có thể xem không?”

Thị Hưng Quốc đưa bài tập hè tới trước mặt Trân Trân, chỉ cho cô: “Cái này ạ.”

Trân Trân cầm bài tập của cậu bé, xem một chút rồi cầm lấy bút chì, nói: “Cái này rất đơn giản.”

Sau đó ở một góc vở cô giải thích đề cho thằng bé, đồng thời nói cho nó hiểu mạch suy nghĩ. Thị Hưng Quốc nghe hiểu, mở to mắt nhìn Trân Trân: “Ôi, thím ba bây giờ giỏi quá.”

Trân Trân mỉm cười: “Đều là chú ba cháu dạy thím…”

Trân Trân vừa nói được nửa câu thì khựng lại, nụ cười vụt tắt, cũng không nói tiếp.

Thị Đan Linh ngẩng đầu nhìn Trân Trân, hỏi cô: “Chú ba làm thầy giáo có hung dữ không ạ? Có lấy thước đánh vào tay không ạ?”

Trân Trân gật đầu: “Dữ lắm.”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng sẽ không lấy thước đánh vào tay.”

Thị Đan Linh bình luận: “Vậy thì còn đỡ, thầy giáo Tiết của bọn cháu rất thích đánh vào tay.”

Trân Trân dạy Thị Hưng Quốc giải đề xong thì cũng không ra ngoài ngay. Cô nhìn Thị Hưng Quốc và Thị Đan Linh làm bài tập thì trong lòng không nhịn được có hơi ngứa, liền hỏi Thị Đan Linh: “Linh Linh, cháu có sách gì đọc được không?”

Sách sao?
Bình Luận (0)
Comment