Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 130

. Chương 130 -
Thị Hoài Minh đứng tại chỗ nhìn ngây ra. Lúc Trân Trân và Tiết Phàm đang nói chuyện vui vẻ thì anh lên tiếng gọi: “Trân Trân.”

Một câu này làm gián đoạn cuộc trò chuyện của Trân Trân và Tiết Phàm. Trân Trân nghe được tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, nhìn qua. Lúc nhìn thấy Thị Hoài Minh thì trong chốc lát cô ngây người. Cô hoàn toàn không ngờ Thị Hoài Minh sẽ quay về, lúc chưa kịp phản ứng lại cô còn tưởng bản thân mình loạn trí xuất hiện ảo giác.

Ngược lại thì Tiết Phàm bên cạnh cô nhìn chằm chằm Thị Hoài Minh một lúc rồi hỏi: “Là… là anh ba sao?”

Sự chú ý của Tiết Phàm đã bị Thị Hoài Minh hấp dẫn. Sau khi hỏi anh ta đi thẳng đến trước mặt Thị Hoài Minh, lúc đến trước mặt anh thì vừa vui vừa ngạc nhiên: “Là anh ba đúng không?”

Thị Hoài Minh nhìn Tiết Phàm, cũng xác nhận lại: “Tiết Phàm sao?”

Đã gọi ra tên thì xem như là nhận ra nhau. Tiết Phàm vô cùng kích động: “Anh ba, anh về rồi. Bao nhiêu năm không gặp, thiếu chút nữa là không nhận ra anh, anh thay đổi quá nhiều rồi.”

Thị Hoài Minh nhìn Tiết Phàm, nói chuyện cũng rất khách sáo: “Cậu cũng thay đổi rất nhiều, không phải là thằng bé năm đó nữa rồi.”

Lúc anh ra đi, Tiết Phàm cũng chỉ là chàng thanh niên mười bảy mười tám, bây giờ trên người đã không còn sự ngây ngô và khí chất thiếu niên năm đó rồi.

Tiết Phàm không khống chế được sự kích động, dùng giọng điệu hưng phấn nói tiếp: “Đột nhiên thấy anh quay về, cảm giác như đang mơ vậy, trước kia em còn hay nằm mơ thấy anh về. Từ sau khi anh viết thư về, người trong thôn vẫn luôn chờ anh về đó.”

Tiết Phàm bên này hưng phấn kéo Thị Hoài Minh nói chuyện thì bên kia Trân Trân đã kịp phản ứng lại. Cô không đi qua chỗ Tiết Phàm và Thị Hoài Minh, cũng không chào hỏi anh mà cụp mắt xuống, khống chế biểu cảm trên mặt, chỉ xem như không thấy Thị Hoài Minh, thu lại sách trong tay, xách rổ cỏ cho heo quay người rời đi.

Thị Hoài Minh thấy Trân Trân bỏ đi thì không có tâm tình ôn chuyện với Tiết Phàm, liền nói với anh ta một câu: “Có thời gian lại nói chuyện tiếp.”

Nói xong không đợi Tiết Phàm kịp phản ứng đã bước nhanh chân đuổi theo Trân Trân.

Tâm tình hưng phấn kích động và lời nói đang dở dang của Tiết Phàm bị cắt ngang. Anh ta nhìn Thị Hoài Minh chạy mất còn ngây ra. Nhưng thấy Thị Hoài Minh đuổi theo Trân Trân thì anh ta lập tức hiểu ra, thế là không gọi Thị Hoài Minh lại, chỉ theo xa từ đằng sau.

Thị Hoài Minh đuổi đến bên cạnh Trân Trân, vươn tay cầm lấy giỏ cỏ cho heo trong tay cô. Trân Trân nắm chặt không buông tay, cũng không nhìn anh, kéo căng môi, kéo trở lại.

Tất nhiên Thị Hoài Minh cũng không buông tay, nắm chặt giỏ cỏ, nhìn Trân Trân, nói: “Anh cố ý quay về để giải thích với em. Anh sai rồi.”

Cố ý quay về để xin lỗi cô sao?

Trong lòng cô xuất hiện sự ngạc nhiên và không tin tưởng, cô ngẩng mặt lên nhìn Thị Hoài Minh một chút. Nhưng rất nhanh cô lại cụp mắt xuống, kéo rổ, ý bảo Thị Hoài Minh buông tay. Nhưng anh vẫn không buông. Cô biết sức mình không so được với anh thế là buông tay thả rổ ra, cầm sách xoay người đi về nhà.

Thị Hoài Minh xách theo rổ cỏ cho heo, tiếp tục đi theo bên cạnh Trân Trân: “Định cả đời này mặc kệ anh sao?”

Trân Trân không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe anh nói chuyện, bước chân đi càng lúc càng nhanh hơn. Thị Hoài Minh thấy cô như vậy cũng không nói nữa, chỉ xách rổ đi bên cạnh cô. Lúc đi đến đầu thôn, bỗng nhiên Trân Trân tăng tốc, Thị Hoài Minh bị bỏ lại đằng sau thì dừng bước, đứng đó nhìn bóng lưng cô càng chạy càng xa, im lặng điều chỉnh lại hơi thở khó khăn của mình.

Lúc này là lúc nhóm xã viên từ đội sản xuất tan tầm tụ tập quay về.

Thúy Lan tinh mắt, là người đầu tiên thấy được Thị Hoài Minh và Trân Trân. Cô ta nhìn thấy Trân Trân chạy xa thì vội kéo cánh tay Tú Trúc bên cạnh, chỉ vào Thị Hoài Minh, hỏi: “Ôi, người đó là ai vậy?”

Tú Trúc nhìn theo hướng tay Thúy Lan chỉ, nhìn một lúc rồi nói: “Người chạy đằng trước là Trân Trân, người đàn ông phía sau nhìn không giống đàn ông thôn chúng ta. Trên người anh ta mặc gì vậy, là quân trang sao?”

Thúy Lan híp mắt nhìn: “Có phải Thị Hoài Minh không?”

Những người khác nghe Thúy Lan nói như vậy thì hướng mắt nhìn qua Thị Hoài Minh. Một lát sau, Thị Hoài Chung đứng giữa đám người, gọi: “Hoài Minh.”

Thị Hoài Minh nghe có người gọi mình thì quay người lại. Lúc quay lại thì thấy đều là người thôn bọn họ, mà người gọi anh chính là anh cả anh, Thị Hoài Chung. Khoảnh khắc nhìn thấy Thị Hoài Chung, gương mặt anh sáng lên, gọi: “Anh cả.”

Lúc xác nhận được là Thị Hoài Minh, Thị Hoài Chung không kịp chần chừ mà chạy ngay đến trước mặt anh, trên mặt anh ấy tràn đầy sự kích động, nước mắt ứa ra nhìn em trai mình, nói: “Hoài Minh, thực sự là em, em về thật rồi.”

Lòng Thị Hoài Minh chua xót, anh nhìn Thị Hoài Chung, nói: “Anh cả, em về rồi đây.”
Bình Luận (0)
Comment