.
Chương 131 -
Thị Hoài Chung mặc kệ những người khác ở đó mà ôm chặt lấy Thị Hoài Minh, đập lưng anh mấy cái. Em trai tốt của anh ấy cuối cùng cũng về rồi.
Chờ Thị Hoài Chung ôm Thị Hoài Minh xong, lau đi nước mắt thì những người khác cũng đi lên chào hỏi Thị Hoài Minh, vô cùng nhiệt tình. Thị Hoài Minh cũng lần lượt chào hỏi những người chú thím, anh chị trong thôn.
Sau khi chào hỏi xong, Thúy Lan kéo Hồng Mai lại, nhỏ giọng nói: “Thấy không? Đuổi theo Trân Trân về rồi kìa.”
Trên mặt Hồng Mai treo nụ cười, nhưng lại nói: “Sao cô biết không phải về ly hôn chứ?”
Câu này cũng dám nói ở đây. Thúy Lan vội đánh cô ta, lại liếc cô ta một cái. Cũng may các cô nói chuyện nhỏ, người khác không nghe được.
Hồng Mai bị Thúy Lan đánh thì cũng không độc miệng như vậy nữa, cùng những người khác mỉm cười bao quanh Thị Hoài Minh.
Nhóm xã viên đứng đầu thôn náo nhiệt một hồi, tất cả nói chuyện với Thị Hoài Minh xong thì cùng nhau vào thôn. Lúc vào thôn, phụ nữ về nhà nấu cơm, mấy người đàn ông theo Thị Hoài Minh và Thị Hoài Chung về nhà họ Thị.
Thị Hoài Minh thuộc dạng áo gấm về làng, tất nhiên bọn họ không thể qua loa được.
Sau khi Trân Trân về nhà thì vào bếp giúp Chung Mẫn Phân nấu cơm. Chung Mẫn Phân kéo ống bễ nhóm lửa, vừa làm nóng nồi thì chợt nghe được bên ngoài vang lên tiếng nói ồn ào. Bà đứng dậy ra ngoài xem xét thì thấy già trẻ trong thôn đang chen chúc trong nhà mình. Mà dẫn đầu đám người là Thị Hoài Minh, Thị Hoài Chung và thư ký Lý.
Chung Mẫn Phân chào hỏi thư ký Lý: “Thư ký Lý đến sao.”
Thư ký Lý mỉm cười nói với Chung Mẫn Phân: “Chị dâu Thị, chị đúng là có phúc quá.”
Chung Mẫn Phân mời tất cả mọi người đến nhà chính. Bên kia Trần Thanh Mai đã vào bếp cầm ấm nước rót mấy chén nước, bưng chén đi lên nhà chính. Cô ấy để toàn bộ nước xuống bàn cho bọn họ uống nước nói chuyện.
Trần Thanh Mai vào lại trong bếp thì Trân Trân đang ngồi bên nồi xào rau. Cô ấy ra sau lò kéo ống bễ nhóm lửa, trên mặt toàn là nụ cười, nói với Trân Trân: “Lúc này Hoài Minh là người nổi tiếng của thôn chúng ta. Mọi người mong chờ lâu như vậy cũng chờ được em ấy quay về rồi.”
Trân Trân xào đồ ăn không đáp lời.
Trần Thanh Mai thấy Trân Trân không nói gì thì vươn đầu nhìn cô, còn nói: “Hoài Minh về rồi em không vui sao?”
Trân Trân mỉm cười, nói qua loa với Trần Thanh Mai: “Vui chứ.”
Trần Thanh Mai nhìn vào trong lò, tiếp tục nhóm lửa, cũng nói tiếp: “Thật không ngờ em ấy lại về bất ngờ như vậy, cũng như em, không thông báo một tiếng. Trân Trân, em nói xem có phải em ấy vì em mà về không?”
Trân Trân còn chưa đáp lời thì Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đã về. Hai đứa chạy vào bếp, tò mò hỏi: “Sao trong nhà lại có nhiều người đến vậy ạ?”
Trần Thanh Mai nói với bọn chúng: “Chú ba của mấy đứa về rồi, mau đi xem xem đi.”
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc nghe như vậy thì đôi mặt trợn như chuông đồng, nói rất lớn: “Chú ba về rồi sao?”
Trần Thanh Mai “Ừ” một tiếng: “Đang ở trong nhà chính.”
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ăn ý quay người, chạy nhanh như chớp đến cửa nhà chính. Bọn chúng không nhận ra Thị Hoài Minh, ghé vào cửa nhìn một hồi, mắt nhìn trúng mặt Thị Hoài Minh cũng không dám nhận. Trong phòng nhiều người như vậy, chỉ có người này là nhận không ra, còn mang quân trang oai phong như vậy thì dĩ nhiên là chú ba của bọn họ.
Thị Hoài Chung thấy bọn chúng thì vội vẫy tay: “Vào đi, chú ba các con về rồi.”
Hai đứa bé vừa rồi còn rất hưng phấn nhưng lúc này lại có hơi xấu hổ. Sau khi vào trong nghe Thị Hoài Chung giới thiệu thì mỗi đứa đều gọi Thị Hoài Minh một câu: “Chú ba.”
Thị Hoài Chung lại giới thiệu cho Thị Hoài Minh: “Đây là cháu em, Đan Linh và Hưng Quốc.”
Thị Hoài Minh kéo Thị Hưng Quốc đến trước mặt, sờ đầu cậu bé: “Đã lớn như vậy rồi sao.”
Thị Hưng Quốc bị anh sờ thì ngại ngùng, mặt đỏ bừng. Nhưng trong lòng cậu bé rất đắc ý, vì những đứa bé khác trong thôn đều nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thị Hưng Quốc và Thị Đan Linh chào hỏi Thị Hoài Minh xong thì đi ra ngoài.
Hai đứa ra ngoài thì tất nhiên sẽ tìm những đứa bé cùng lứa, khoe khoang trắng trợn một phen, nói mấy câu như: “Chú ba tớ về rồi, cậu thấy chú ba tớ không? Chú ấy mặc quân trang rất uy phong.”
Mọi người ngồi trong nhà chính nói chuyện một hồi thì chợt có người đến cửa gọi người về nhà ăn cơm. Thư ký Lý là người được gọi đứng dậy, cười nói: “Đã đến giờ cơm rồi, tôi về nhà ăn cơm đây. Hoài Minh à, rảnh rỗi thì đến nhà chú chơi chút đi.”
Thị Hoài Minh khách khí đáp lời. Những người khác cùng theo sau thư ký Lý đứng lên