Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 132

. Chương 132 -
Chung Mẫn Phân khách sáo nói: “Hay là thư ký Lý ở lại ăn cơm nhé?”

Thư ký Lý cười nói: “Nếu ở lại ăn hết thì phải ăn một bữa tiệc rồi, nhà bà nhiều cơm như vậy sao?”

Đang nói thì nghĩ đến cái gì đó: “Để tôi về sắp xếp một chút, hai ngày nữa chúng ta tụ tập lại ăn cơm nhé, mọi người làm một bữa đón tiếp Hoài Minh về. Mọi người thấy sao?”

Thị Hoài Minh khách sáo nói không cần phiền như vậy, nhưng những người khác đều hưởng ứng: “Như vậy đi, như vậy đi.”

Thư ký Lý còn nói: “Vậy cứ chốt như thế đi, bây giờ ai về nhà nấy.”

Ông ta nói xong thì mọi người cùng nhau đi về.

Thị Hoài Minh, Thị Hoài Chung và Chung Mẫn Phân tiễn bọn họ ra cửa, nhìn bọn họ đi hết mới quay về. Vào đến bếp, Trân Trân đã xào hết rau củ mà Chung Mẫn Phân rửa sạch cắt gọn gàng rồi.

Mặt Thị Hoài Chung đỏ bừng, đi vào nhà chính lôi bàn bát tiên ra.

Anh ấy lau sạch sẽ bàn bát tiên và ghế dài, những người khác thì vội bưng thức ăn và bát đũa dọn lên bàn. Dọn đủ đồ ăn thì người một nhà náo nhiệt ngồi xuống bên bàn bát tiên. Thị Hoài Chung cảm khái: “Đã lâu lắm trong nhà không náo nhiệt như vậy.”

Mà lúc này trong nhà náo nhiệt như vậy đều là vì Thị Hoài Minh, cho nên chủ đề trên bàn cơm tất nhiên là xoay quanh anh. Đã nhiều năm không gặp, những người khác đều là nói mãi không hết chuyện, chỉ có Trân Trân là vẫn luôn im lặng không nói. Cô ngồi bên cạnh Thị Hoài Minh, vùi mặt ăn cơm. Thị Hoài Minh gắp đồ ăn cho cô thì cô nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Người trên bàn có thể nhìn ra vợ chồng trẻ có vấn đề, nhưng không ai lôi chuyện này ra nói. Mọi người duy trì không khí náo nhiệt ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì cả nhà lại ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Cuộc nói chuyện sau bữa ăn Trân Trân không tham dự, cô về phòng mình. Thị Đan Linh, Thị Hưng Quốc chạy ra ngoài chơi, trong nhà chính chỉ còn Chung Mẫn Phân, Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Thị Hoài Minh.

Bốn người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm vài câu, Chung Mẫn Phân cũng không né tránh chủ đề Thị Hoài Minh và Trân Trân nữa. Bà nhìn Thị Hoài Minh, nói: “Trân Trân vào thành phố lâu như vậy rồi, con đối xử với nó thế nào vậy hả? Lúc con bé đi, ở trong thư mẹ dặn đi dặn lại con phải đối xử với nó tốt một chút. Kết quả con làm nó tức giận khóc lóc quay về là sao?”

Nhắc đến chuyện này Thị Hoài Minh thực sự cảm thấy đuối lý. Anh cũng không bao biện gì, đưa mắt nhìn Chung Mẫn Phân, nói: “Mẹ, là vấn đề của con, con cũng đã suy nghĩ lại tất cả. Là con không tốt, sẽ xin lỗi Trân Trân.”

Chung Mẫn Phân nhìn Thị Hoài Minh thành khẩn như vậy thì trong lòng không còn quá nặng nề nữa. Bà vươn tay ra hướng vào người Thị Hoài Minh: “Để Trân Trân ấm ức như vậy, mẹ thực sự muốn đánh con.”

Thị Hoài Minh ngả đầu đến trước mặt bà: “Thực sự là nên đánh, mẹ đánh đi.”

Tất nhiên Chung Mẫn Phân không đánh, đẩy anh ra: “Mau đi dỗ Trân Trân đi.”

Thị Hoài Minh đứng dậy: “Vậy con đi đã.”

Thị Hoài Chung bên cạnh cũng nói: “Đi đi, nhanh đi đi.”

Thị Hoài Minh đi rồi, Trần Thanh Mai lại nhỏ giọng nói: “Đây là tỉnh táo rồi sao? Biết được cái tốt Trân Trân rồi.”

Chung Mẫn Phân không khách sáo gì mà nói: “Nếu lâu như vậy rồi mà còn không nhìn ra cái tốt của Trân Trân thì nó chính là bị mù rồi.”

Thị Hoài Minh xoay người đến phòng Trân Trân, kéo màn treo cửa lên thì thấy Trân Trân đang ngồi bên giường đọc sách. Gian phòng này là phòng tân hôn của bọn họ, mặc dù đã qua hơn năm năm, nhưng rất nhiều thứ vẫn bố trí như lúc mới cưới.

Trân Trân nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu lên. Thị Hoài Minh vào cửa thì đi thẳng đến bên cạnh Trân Trân, ngồi xuống. Lúc anh vừa ngồi xuống, cô lập tức thu sách trong tay lại, đứng dậy làm ra vẻ muốn đi. Nhưng vừa đi được hai bước, chợt bị Thị Hoài Minh nắm tay kéo lại. Trân Trân chuyển động tay muốn rút ra, nhưng sức anh rất mạnh, cô rút một lúc lâu cũng không động đậy. Thế là cô đặt sách xuống, dùng một tay khác cạy ra, thực sự tách không được liền giận dữ nói: “Buông tay.”

Thị Hoài Minh không buông, tay anh dùng sức hơn, kéo Trân Trân đến trước mặt mình.

Anh cầm tay Trân Trân không buông, ngẩng đầu nhìn cô: “Có thể cho anh một cơ hội ăn năn hối lỗi không?”

Trên mặt Trân Trân nồng đậm sự tức giận, nhíu mày nhìn Thị Hoài Minh. Một lát sau cô mở miệng nói: “Hiện tại em không muốn nói với anh bất kỳ cái gì cả, cũng không muốn nghe anh nói. Em chán ghét anh.”

Thị Hoài Minh nghe như vậy thì mặt đối mặt với Trân Trân một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì, tay cầm cổ tay cô cũng từ từ buông lỏng ra.
Bình Luận (0)
Comment