.
Chương 134 -
Tiết Phàm nhìn Trân Trân không nói gì, tin đồn trong thôn mấy ngày nay anh ta nghe được. Chuyện của Trân Trân và Thị Hoài Minh sắp bị mấy người trong thôn nhai lui nhai lại cho nát. Anh ta không biết rốt cuộc Trân Trân và Thị Hoài Minh xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta cảm thấy những lời người trong thôn nói cũng đúng một phần. Nếu không với tính cách của Trân Trân sẽ không chạy về như vậy. Chắc chắn cô ở thành phố đã chịu ấm ức, mà trong lòng cũng đã tích lũy rất nhiều chuyện.
Một lát sau, anh ta nói: “Bây giờ anh ba cũng đã quay về rồi, hai người cố gắng tâm sự với nhau đi.”
Trân Trân nhíu mày đọc sách, không có tâm trạng gì mà nói: “Không có gì để nói cả.”
Tiết Phàm còn chưa kết hôn, cũng không biết khuyên bảo mấy chuyện này như thế nào nên chỉ nói một câu đơn giản như vậy rồi không nói gì nữa. Anh ta thấy Thị Hoài Minh còn chưa tìm đến đây mà bản thân cong chân ngồi xổm đến tê người. Thế là anh ta hít thở một hơi rồi từ từ đứng dậy, đến rễ cây đại thụ bên cạnh ngồi xuống.
Mà lúc này Thị Hoài Minh đang ở cách đó không xa nhìn Tiết Phàm và Trân Trân. Lúc anh tìm được cô thì thấy Tiết Phàm đang ngồi xổm trước mặt cô, cầm sách nói chuyện phiếm với cô. Sau đó thì thấy hai người không nói chuyện nội dung trong sách nữa, cũng không biết nói gì.
Trân Trân nghe anh ta nói chuyện thì vẻ mặt rất nghiêm túc, một lúc sau là thả lỏng mỉm cười, mỗi biểu cảm trên mặt đều rất sinh động. Thị Hoài Minh không đi lên phía trước, cũng không gọi Trân Trân. Anh nhìn Tiết Phàm ngồi xuống cái cây bên cạnh Trân Trân thì nghẹn cổ xoay người đi về nhà.
Vẫn may trong nhà không có ai, anh về nhà ngồi xuống, ngửa người gối tay lên dựa vào đầu giường ngẩn người. Trong lòng anh rối bời, lại buồn bực đến phát điên như là bị ăn phải trăm ngàn tấn bông, tư vị này thực sự rất khó chịu. Càng nằm càng bực bội, thế là anh đứng dậy đi ra ngoài, đi đến đội sản xuất làm việc.
Đến đội sản xuất làm việc, nhiều người ồn ào nói chuyện với anh nên tạm thời không có thời gian buồn phiền. Làm xong việc đến chạng vạng tối thì cùng những người khác về nhà. Đến nhà thì thấy ống khói bốc lên khói bếp, vào nhà đến cửa bếp thì thấy Trân Trân đã về, cô đang ở trong bếp nấu cơm, nói chuyện với Chung Mẫn Phân.
Một lát sau cơm nấu xong, người một nhà ngồi xuống ăn cơm. Thị Hoài Minh về nhà hơn nửa ngày, sự kích động của người nhà cũng đã đi qua gần hết. Chủ đề trên bàn cơm nói đến chuyện trong nhà, lúc đang nói chuyện phiếm thì Trần Thanh Mai bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn Thị Đan Linh, nói: “Linh Linh, đêm nay con đừng ngủ phòng thím ba nữa, đến phòng bà nội ngủ đi.”
Thị Đan Linh cũng biết bản thân đang ngủ phòng của chú ba thím ba. Cô bé vừa định mở miệng đồng ý, nhưng chưa kịp phát ra tiếng thì nghe Trân Trân nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Trần Thanh Mai, Thị Hoài Chung, Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh nghe Trân Trân nói như vậy thì tất cả đều nhìn qua Trân Trân. Cô cũng không nhìn ai, cúi đầu nói: “Ngủ với Hưng Quốc là được rồi.”
Bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên lúng túng. Một lát sau Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân, nói: “Cái này… không thích hợp lắm đúng không?”
Trân Trân vẫn không nhìn anh, hỏi lại anh một câu: “Có cái gì mà không thích hợp?”
Bọn họ vốn không ngủ chung, cô cũng đã thừa nhận với Chung Mẫn Phân và Trần Thanh Mai, bây giờ cũng không cần phải giả vờ nữa. Thị Hoài Minh còn chưa kịp nói gì thì Chung Mẫn Phân lại nói: “Mẹ thấy rất thích hợp.”
Vợ chồng Trần Thanh Mai và Thị Hoài Chung cùng một biểu cảm, nhìn nhau, không ai nói gì.
Thị Hoài Minh: ….
Đột nhiên anh có một ảo giác Chung Mẫn Phân không phải mẹ ruột mà là mẹ vợ anh.
Chung Mẫn Phân đã nói rồi thì chuyện này cứ như vậy mà xác định. Vì để làm dịu bầu không khí, Trần Thanh Mai lại tìm chủ đề khác để nói, không nói đến chuyện Thị Hoài Minh và Trân Trân nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trân Trân vẫn mặc kệ Thị Hoài Minh. Trong nhà vẫn luôn có người đến, đều là tìm Thị Hoài Minh nói chuyện, nên anh cũng bận đến mức không phân thân được.
Trần Thanh Mai và Chung Mẫn Phân nói chuyện riêng, cô ấy vẫn không hiểu được Chung Mẫn Phân: “Khó khăn lắm mới có cơ hội cho Hoài Minh và Trân Trân chung phòng, sao mẹ không thừa cơ tác hợp, còn để hai đứa tách nhau ra vậy?”
Chung Mẫn Phân hừ một tiếng: “Nó muốn cùng phòng liền cùng phòng sao? Vậy những ấm ức Trân Trân phải chịu đều là chịu không rồi sao? Trân Trân là người vợ mà mẹ tìm cho nó, nó đối xử với Trân Trân không tốt, để con bé chịu ấm ức thì chính là đang vả mặt mẹ.”
Trần Thanh Mai ngẫm lại thấy cũng đúng, một lát sau còn nói: “Là để cho em ấy biết sốt ruột.”