.
Chương 135 -
Một đêm nay Thị Hoài Minh đều đi đối phó với những người này. Trong đám người này thì Tiết Phàm kéo anh nói chuyện nhiều nhất, thực sự là muốn ở mãi nhà anh không chịu đi. Lúc Thị Hoài Minh nói chuyện với anh ta luôn nhớ đến dáng vẻ lúc Trân Trân nói chuyện với anh ta, thế là ánh mắt của anh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn. Nhưng Tiết Phàm ngốc nghếch không nhìn ra sự khác thường của anh, liều mạng kéo anh trò chuyện.
Đang nói với Tiết Phàm vài chuyện của mình thì đột nhiên Thị Hoài Minh hỏi anh ta: “Cậu kết hôn chưa?”
Tiết Phàm nghe hỏi như vậy thì cười ngượng ngùng: “Anh ba, em vẫn chưa đâu.”
Thị Hoài Minh nói: “Cậu cũng không còn nhỏ đâu.”
Tiết Phàm: “Đúng là không nhỏ, nhưng chưa gặp được người phù hợp.”
Thị Hoài Minh nhìn anh ta một lúc lâu rồi hỏi: “Cậu muốn tìm người như thế nào?”
Tiết Phàm ngượng ngùng, sau đó cười nói: “Nếu thực sự có thể chọn thì đương nhiên là muốn vẻ ngoài đoan chính xinh đẹp một chút, tính cách dịu dàng, tốt nhất là biết chữ, có thể đọc sách, cùng em tâm sự văn chương.”
Tiết Phàm nêu ra mấy điều kiện, Thị Hoài Minh đối chiếu từng cái đều đúng với Trân Trân. Anh nhìn Tiết Phàm, ánh mắt như cười như không: “Yêu cầu này của cậu không thấp đâu.”
Tiết Phàm ôi một tiếng: “Cũng không kén chọn như vậy, gặp được nhau thấy thuận mắt bon miệng, vậy là được rồi.”
Bình thường anh ta nghe người trong nhà nói chuyện hôn sự đến mức lỗ tai sắp mọc kén, anh ta đến tìm Thị Hoài Minh cũng không phải nói mấy cái này. Thế là anh ta kéo chủ đề đến những chuyện lớn, để Thị Hoài Minh nói với anh ta những chuyện anh ta có hứng thú.
Thị Hoài Minh ứng phó Tiết Phàm xong, tiễn anh ta ra cửa thì sắc trời đã tối. Chờ anh rửa mặt xong định đi tìm Trân Trân thì cô và Thị Đan Linh đã thổi đèn đi ngủ.
Thị Hoài Minh cũng không quấy rầy Trân Trân và Thị Đan Linh đang ngủ. Anh đến phòng Thị Hưng Quốc, thổi đèn nằm xuống bên cạnh cậu bé. Nằm xuống cũng không thấy buồn ngủ, anh nhìn bóng đêm đen nháy nháy mắt. Lúc anh đang xuất thần thì chợt nghe Thị Hưng Quốc nói: “Chú ba không ngủ được sao?”
Đột nhiên Thị Hưng Quốc nói chuyện khiến Thị Hoài Minh giật nảy mình. Anh quay đầu nhìn Thị Hưng Quốc: “Cháu còn chưa ngủ sao?”
Thị Hưng Quốc nhẹ nhàng dạ một câu, lại hỏi: “Chú ba đang suy nghĩ gì vậy?”
Thị Hoài Minh nói: “Không nghĩ gì cả, cháu mau đi ngủ đi.”
Thị Hưng Quốc lại không chịu ngủ, tiếp tục nói: “Cháu biết, chắc chắn chú đang nghĩ đến thím ba. Thím ba giận chú, cho nên không cho chú ngủ chung. Cháu nghe bà nội nói thím ba bị chú chọc giận bỏ về.”
Thị Hoài Minh ừ một tiếng: “Cháu biết thật nhiều đó.”
Thị Hưng Quốc không có chút khiêm tốn nào: “Đương nhiên là biết rồi. Cháu còn biết chú ghét bỏ thím ba, thím ba lại không sinh con cho chú, chú muốn bỏ thím ấy. Nhưng chúng cháu đều thích thím ấy, bà nội sẽ không cho chú bỏ thím đâu.”
Thị Hoài Minh quay đầu nhìn Thị Hưng Quốc: “Ai nói vậy?”
Thị Hưng Quốc nói: “Rất nhiều người trong thôn nói như vậy. Lúc đó chú viết thư về, người trong nhà biết chú làm quan nên có rất nhiều người nói thế. Hai ngày trước thím ba từ trong thôn về, các bà ấy lại nói tiếp.”
Thị Hoài Minh nghe xong câu này thì trái tim bất giác chìm xuống sâu hơn. Anh nói với Thị Hưng Quốc: “Đừng nghe những người kia nói lung tung. Cho đến bây giờ chú ba chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ thím ba của cháu.”
Thị Hưng Quốc nói chuyện của người lớn để lộ sự thiếu trôi chảy, nói rất chậm: “Vậy thì tốt rồi. Bà nội nói thím ba tốt như vậy, nếu chú bỏ thím ba thì bà nội sẽ không nhận người con trai này, làm quan cũng không nhận.”
Thị Hưng Quốc nói vài câu thì buồn ngủ, ngáp ngáp chưa đến một hai phút liền ngủ mất. Thị Hoài Minh nghe tiếng hít thở của Thị Hưng Quốc thì nằm bên cạnh cậu bé nhưng không nhắm mắt đi ngủ. Trong màn đêm anh nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhất là nghĩ mấy năm nay Trân Trân đã chịu biết bao ấm ức. Anh đi năm năm, Trân Trân ở nhà chờ anh năm năm. Anh còn sống quay về làm cán bộ, nhưng vì không có con Trân Trân lại phải chịu những tin đồn, trong lòng cô còn cảm thấy anh ghét bỏ cô, sẽ ly hôn với cô. Mà sau khi cô vào thành phố, dù anh không nói ly hôn nhưng vẫn luôn gây áp lực cho cô. Anh không đối xử với cô như một người vợ mà chỉ luôn đối xử với cô như em gái. Mà trong chuyện học tập càng xem cô như binh lính, dùng dáng vẻ quản binh đều yêu cầu cô. Cô không chấp nhận nổi quay về thì phải đối mặt với những câu đồn đại phỉ báng. Bởi vì cô đúng là không sống nổi quay về, là khóc lóc quay về, hơn nữa vào thành phố lâu như vậy vẫn không có thai.
Anh nhớ đến lúc trước Trân Trân dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, còn cả những lúc thân mật gần gũi, thỉnh thoảng gương mặt đỏ như đám mây, lại nghĩ đến thái độ hiện tại của cô với mình, Thị Hoài Minh cảm thấy rất tức ngực.
Hiện tại chắc chắn cô đã vô cùng thất vọng với anh, ngay cả lời anh nói cô cũng không muốn nghe nữa.