Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 136

. Chương 136 -
Đêm nay Thị Hoài Minh không ngủ mấy được mấy tiếng, buổi sáng nghe gà gáy đã dậy rất sớm. Anh rửa mặt ăn sáng, thấy Trân Trân kéo xe ba gác ra ngoài thì vội đi cùng cô, nhận lấy xe ba gác trong tay cô. Không để Trân Trân mở miệng anh đã nói trước: “Em cứ xem anh là công nhân là được, anh sẽ không nói gì đâu.”

Trân Trân im lặng liếc nhìn anh một cái, không mở miệng nói gì, chỉ để anh kéo xe ba gác cùng đi. Trên đường đi đến chợ phiên, một câu cô cũng không nói nên tất nhiên Thị Hoài Minh cũng không lên tiếng. Hai người một trước một sau đi lên, lúc đi đường cô cũng không quay qua nhìn anh.

Đến phiên chợ, chiếm chỗ, bày ra quầy hàng, Trân Trân vẫn luôn chăm chú bán mầm đậu nành, Thị Hoài Minh bên cạnh kêu gọi khách đến, cùng nhau bán. Anh rất giữ lời, không nói chuyện phiếm với Trân Trân. Nhưng lúc bán gần hết thì anh nói với Trân Trân một câu rồi rời đi một lát.

Trân Trân không quản anh. Thị Hoài Minh đi một lúc quay về, trong tay có một cặp dây cột tóc. Anh không nói gì mà cầm lấy bím tóc của cô, cột hai sợi dây lên trên lọn tóc của Trân Trân. Sau khi buộc xong, anh nhìn cô, nói: “Nhìn rất đẹp.”

Vừa rồi anh đi mua dây cột tóc sao?

Trân Trân nhìn anh rồi lại nhìn sợi dây trên lọn tóc của mình. Một lát sau cô tháo sợi dây xuống, nhét vào tay Thị Hoài Minh. Cô nhỏ giọng nói: “Tôi không cần, tránh cho anh lại nói tôi nịnh nọt.”

......

Thị Hoài Minh nhìn sợi dây cột tóc trong tay, nín lặng. Anh nhìn Trân Trân thì cô đã giúp người ta cân rau giá. Anh điều chỉnh hơi thở, cất sợi dây vào trong túi mình.

Từ sau khi bán rau giá ở phiên chợ quay về, thái độ của Trân Trân vẫn không dịu xuống chút nào. Đương nhiên cô chỉ không nói cười với Thị Hoài Minh, lúc nói chuyện với những người khác đều rất bình thường. Tư vị của việc bị đối xử khác biệt như thế này cũng không tốt đẹp gì.

Ăn cơm xong, Thị Hoài Minh tựa ở đầu giường, lấy dây cột tóc mua ở phiên chợ buổi sáng để qua một bên, nhìn nó chằm chằm đến xuất thần. Trong đầu anh là thái độ hai ngày nay của Trân Trân với anh, càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu. Cũng không biết ngây ra bao lâu, lúc lấy lại tinh thần đã phát hiện ra trong nhà không còn ai. Anh xuống giường đi quanh nhà một vòng, từ trong cửa sổ nhìn thấy Trân Trân đang ở nhà.

Trân Trân ăn cơm xong, đọc sách đến buồn ngủ thì đi ngủ trưa, sau khi tỉnh lại trong nhà không còn ai. Cô vốn định đi ra ngoài cắt cỏ cho heo nhưng phát hiện rổ và dao không có ở đây nên không ra ngoài nữa. Tâm tư bị nội dung sách kéo lấy, cô quay lại phòng tiếp tục đọc sách. Lúc đang nhập tâm thì chợt nghe trên khung cửa vang lên tiếng thùng thùng. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Thị Hoài Minh đang vén màn cửa đứng ngoài cửa phòng cô.

Trân Trân mặc kệ anh, tiếp tục cúi xuống đọc sách, coi anh như không khí. Thị Hoài Minh đứng cạnh cửa nhìn cô một lúc, cũng không quay người ra ngoài mà đến bên cạnh cô ngồi xuống. Trân Trân xem anh như không khí, tiếp tục cúi đầu chăm chú đọc sách. Im lặng một lúc lâu, Thị Hoài Minh có ý muốn nói chuyện với cô: “Đọc không hiểu anh có thể giảng cho em.”

Trân Trân cúi đầu, nói: “Không cần, tôi có thầy giáo.”

Trong lòng Thị Hoài Minh như có kim châm, anh nhìn một bên mặt của cô rồi nói: “Tiết Phàm sao?”

Trân Trân vẫn cúi đầu đọc sách, trầm giọng đáp lời: “Ừ.”

Thị Hoài Minh: “Cậu ta giảng hay hơn anh sao?”

Trân Trân: “Ừ, cậu ấy là giáo viên.”

Thị Hoài Minh nhìn chằm chằm bên mặt Trân Trân, ánh mắt anh nặng nề, cũng thật sự có hơi không nhịn được. Sau đó anh nhìn Trân Trân, nói: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”

Trân Trân vẫn là câu nói đó: “Chúng ta có gì để nói chứ?”

Thị Hoài Minh nghiêm mặt, nghiêm giọng, nói: “Nói xem trong lòng em nghĩ như thế nào?”

Ánh mắt Trân Trân vẫn nhìn sách nhưng đã không đọc nội dung. Cô im lặng một lúc, sau đó nhìn chữ trên trang sách, nói: “Tôi biết tôi không xứng với anh, chúng ta không hợp, tôi vốn cũng không nên gả cho anh, không nên chờ anh về, càng không nên chạy đến thành phố tìm anh. Về sau chúng ta tự sống cuộc sống của mình, anh ở thành phố, tôi ở nông thôn. Nếu như anh gặp được người mình yêu thì cứ đến với cô ấy. Nếu tôi gặp được người phù hợp cũng sẽ tái giá. Tôi tin mẹ sẽ hiểu cho tôi, còn về phần người khác nói như thế nào thì tôi cũng không quan tâm.”
Bình Luận (0)
Comment