.
Chương 137 -
Thị Hoài Minh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lẽo, giọng càng lạnh hơn: “Em muốn tái giá với ai hả?”
Giọng Trân Trân cũng không mềm mại như bình thường nữa: “Không liên quan gì đến anh, gả cho ai cũng là tự do của tôi.”
Được lắm, đã dám nói đến tự do với anh rồi.
Thị Hoài Minh cắn môi: “Anh không đồng ý, em nhất định phải về thành phố với anh.”
Trân Trân nghe như vậy thì quay đầu nhìn anh, trong mắt ngập tràn sự giận dữ: “Dựa vào cái gì mà tôi phải về với anh chứ? Tôi không muốn sống cùng anh, anh khiến cho tôi thấy rất mệt mỏi, mỗi ngày tôi sống ở thành phố đều phải thận trọng. Tôi không muốn sống cùng anh nữa.”
Cô không muốn sống cuộc sống cẩn thận từng li từng tí làm anh vui lòng nữa. Nói đến đây cô quay mặt đi chỗ khác. Sau đó cô điều chỉnh lại cảm xúc, ổn định lại ngữ điệu, tiếp tục nói: “Anh cũng đừng giả vờ trước mặt tôi nữa. Không phải anh chỉ là sợ mẹ tức giận, sợ mẹ làm loạn với anh, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với anh nên mới giả vờ như vậy sao? Anh có thể không cần lo lắng bên phía mẹ, mẹ thương tôi, tôi sẽ thuyết phục bà ấy, không để anh khó xử.”
Nói xong, Trân Trân cũng không muốn ngồi đó mà cầm sách đứng dậy. Nhưng vừa đi đến cửa phòng, còn chưa vén màn lên thì bỗng bị Thị Hoài Minh kéo tay lùi về phía sau. Sau khi Thị Hoài Minh kéo cô về thì dùng cơ thể to lớn chặn trước mặt cô. Trân Trân muốn ra ngoài thì anh vươn tay kéo cô ôm về. Trân Trân bị anh ngăn trở không ra được thì càng tức hơn, đưa tay đây anh, muốn đi ra ngoài.
Thị Hoài Minh dễ dàng ôm cô về, chặn cô lên tường, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Anh xin nghỉ phép về giải thích với em, không phải vì mẹ, là chính anh…”
Trân Trân không muốn nghe anh nói, vươn tay đẩy anh muốn đi ra ngoài. Thị Hoài Minh túm lấy cổ tay cô, nhìn cô: “Có thể nghe anh nói hết được không?”
Trân Trân không đẩy được anh, muốn rút tay cũng không rút được. Thế là cô giận dữ, giãy dụa hai tay, nhíu mày nói: “Không thể, không nghe.”
Thị Hoài Minh nắm cổ tay cô không buông. Trân Trân giãy dụa rồi nói: “Anh để tôi ra ngoài. Tôi nói bây giờ tôi rất chán ghét anh. Anh về làm gì chứ, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe anh nói chuyện.”
Nghe Trân Trân nói thì anh bất giác nhớ lại một vài cảnh. Thị Hoài Minh không kìm nén được sự bực bội trong lòng, nhìn cô, hỏi: “Vậy bây giờ em thích ai? Muốn nghe ai nói chuyện? Tiết Phàm sao?”
Trân Trân nhíu mày liếc anh, sau đó càng giãy dụa mạnh hơn, dùng sức nói: “Dù sao cũng không phải anh, anh mau thả tôi ra. Cảm ơn anh đã dành nhiều thời gian dạy tôi biết chữ đọc sách, để cho tôi hiểu được rất nhiều đạo lý. Tôi sẽ không tiếp tục làm một Trân Trân gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó nữa, tôi có quyền lợi theo đuổi cuộc đời tự do của chính mình, không liên quan gì đến anh cả…”
Còn chưa nói hết câu thì đột nhiên Thị Hoài Minh vươn tay túm lấy ót Trân Trân, cúi đầu chặn miệng cô.
Trân Trân hoảng hốt sững sờ, sau khi phản ứng lại Thị Hoài Minh đang làm gì với mình thì càng dùng sức đẩy anh. Nhưng một chút sức lực của Trân Trân ở trước mặt Thị Hoài Minh vốn là hoàn toàn vô dụng.
Thị Hoài Minh chặn miệng của cô lại, ấn cô lên tường, một tay bắt lấy hai tay cô, đè lên đỉnh đầu.
Anh không để cô nói tiếp mà nắm lấy eo cô, cạy mở hàm răng cô, ở trên môi cô dây dưa môi lưỡi.
Trân Trân bị anh đè lên tường đến mức không động đậy được.
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại sự chống cự theo bản năng, nhưng ở chỗ Thị Hoài Minh thì hoàn toàn vô dụng.
Thị Hoài Minh bước vào trạng thái hơi mất khống chế. Anh hôn Trân Trân một lúc lâu mới từ từ lấy lại tinh thần. Lúc tìm lại được chút lý trí, anh buông miệng Trân Trân ra, chỉ thấy trong mắt cô ngập tràn nước mắt, trên mặt đều là sự hoảng hốt. Anh ý thức được mình làm gì thì trên tay vô thức buông lỏng ra.
Trân Trân được tự do thì vội vàng đưa tay đẩy anh, quay người cúi đầu chạy ra khỏi nhà.
Thị Hoài Minh đứng tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích. Lúc lý trí không phục lại, anh giơ tay chống lên tường, buồn phiền nhắm mắt lại.
Điên rồi đúng không?