.
Chương 139 -
Làm nhân vật chính, Thị Hoài Minh tự nhiên cũng bị kéo qua.
Anh bị những người đàn ông trong thôn thích nghe chuyện kia vây ở chính giữa, kể toàn mấy chuyện công kích đánh trận.
Kể chuyện kháng Nhật, kể chuyện nội chiến, cũng kể câu chuyện chiến tranh biên giới mới kết thúc không lâu kia.
Trân Trân có kỹ thuật cắt thái tốt, đi theo Thúy Lan và Tú Trúc cùng nhau phụ trách thái thịt.
Nhưng đứng cắt không bao lâu, một nữ cán bộ trong thôn lại tới kéo cô, nói với cô: "Ai nha, Trân Trân cô ở chỗ này làm gì hả? Cô mau chóng nghỉ ngơi đi, chơi một chút, chờ ăn cơm là được rồi."
Trân Trân đương nhiên không để dao xuống rời đi được, cô muốn cùng làm chút chuyện.
Cô đuổi người tới kéo cô đi, cùng Thúy Lan Tú Trúc tiếp tục cắt thịt, thái thịt.
Thúy Lan vừa cúi đầu thái thịt vừa cười nói: "Thấy chưa, Trân Trân, cô và chúng tôi không giống nhau."
Trân Trân đương nhiên có thể cảm giác được thái độ của mọi người đối với cô trở nên khác biệt, thật là xuất phát từ nội tâm, đương nhiên cô cũng biết vì sao mọi người lại đối xử với cô như vậy, tự nhiên tất cả đều là bởi vì Thị Hoài Minh.
Kỳ thật cảm giác được người coi trọng được người, được người tâng bốc thế này vẫn rất tốt.
Nhất là Hồng Mai, người trước đó luôn ghen tị công kích cô, chờ nhìn trò cười của cô, hiện tại cũng đối xử với cô khách khí và tôn trọng.
Nhưng mà Trân Trân không để cho loại cảm giác tốt đẹp này sinh sôi nảy nở ở trong lòng.
Cô đón lấy lời của Thúy Lan, nói: "Không có gì không giống cả, tôi không thích hưởng ké ánh sáng của người khác."
Nghe nói như thế, Tú Trúc cười nhìn về phía Trân Trân, còn nói: "Đó mà là người khác ư? Đó là chồng cô!"
Trân Trân cúi đầu tiếp tục cắt đồ ăn, không đáp lại lời Tú Trúc.
Thúy Lan nhìn phản ứng của Trân Trân, suy đoán: "Trân Trân, có phải cô và Hoài Minh xảy ra mâu thuẫn không?"
Trân Trân trở về mấy ngày nay đều tránh người, không ra ngoài nói chuyện phiếm với bất kỳ ai, bọn họ vẫn luôn tò mò vì sao Trân Trân lại một mình chạy về quê, hiện tại hiếm khi có cơ hội cùng Trân Trân nói chuyện, tất nhiên là muốn điều tra một chút.
Mà Trân Trân cũng không muốn nói chuyện của cô và Thị Hoài Minh cho người trong thôn hay. Mặc dù cô biết, chuyện giữa cô và Thị Hoài Minh sớm đã bị những người trong thôn này vẽ ra không biết bao nhiêu lời đồn.
Trước đó khẳng định là nói Thị Hoài Minh chướng mắt cô, cô mới buồn bã từ trong thành phố trở về.
Hiện tại có thể lại thay đổi hướng gió, nói cô và Thị Hoài Minh chỉ là vợ chồng cãi nhau.
Nhìn Trân Trân vẫn không nói chuyện, Tú Trúc quả nhiên vừa cười nói tiếp nói: "Giữa vợ chồng không có thù nào qua đêm, Trân Trân cô chân trước từ trong thành phố trở về, Hoài Minh chân sau liền lập tức chạy về theo, có thể thấy được cô ở trong lòng anh ấy quan trọng cỡ nào."
Nghe Tú Trúc nói vậy, Trân Trân nhịn không được nhớ lại lời Thị Hoài Minh nói với cô.
Lúc Thị Hoài Minh vừa trở về tìm gặp cô, câu nói đầu tiên là nói cố ý trở về xin lỗi cô, sau đó lại hỏi cô có thể cho anh một cơ hội ăn năn hay không, lại sau đó nữa là không đồng ý tách ra, sau đó...
Chẳng lẽ anh thật sự đối với cô...
Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào.
Trân Trân lắc đầu, không để cho mình lại nghĩ lung tung nữa.
Cô nắm chặt dao trong tay, đang chuẩn bị tiếp tục cắt đồ ăn, Thị Hưng Quốc đột nhiên lại chạy tới.
Trong tay Thị Hưng Quốc cầm một tờ giấy đưa đến trước mặt cô, nói với cô: "Thím ba, đây là chú ba bảo con đưa cho thím." Nói xong nhét tờ giấy vào trong tay Trân Trân rồi bỏ chạy.
Đây là chuyện thú vị, Thúy Lan và Tú Trúc cùng nhau nhìn về phía Trân Trân.
Trân Trân ngơ ngác đọc tờ giấy trong tay một hồi, do dự một hồi cô mới mở nó ra, sau khi mở ra liền thấy mấy chữ dùng bút máy màu đen viết lên trên trang giấy —— 【 Xin lỗi em, là do anh đường đột. 】
Ý câu này là chỉ sự việc ở trong nhà vừa rồi?
Trân Trân suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, mí mắt bỗng nhiên nhảy một cái, vội vàng xếp tờ giấy lại.
Thúy Lan và Tú Trúc không biết chữ, chụm đầu tới cũng nhìn không hiểu cái gì, thuận tiện tò mò hỏi Trân Trân: "Viết cái gì vậy?"
Trân Trân nhét tờ giấy vào trong túi quần, kéo khóe miệng nói: "Không có gì."
Thúy Lan và Tú Trúc nhìn cô một hồi, hai người chậm rãi cười mập mờ, đều không hỏi lại.
Giữa vợ chồng luôn có chút chuyện như vậy, nhìn cũng nhìn ra, không cần thiết phải hỏi quá rõ ràng làm chi.
Trân Trân cúi đầu tiếp tục cắt đồ ăn.