.
Chương 140 -
Bỗng nhiên lại nghe ra một câu ở trong tiếng người ồn ào: "Hoài Minh, em trở về rồi hả!"
Nghe được tiếng nói, cô và Thúy Lan Tú Trúc cùng nhau nhìn ra sân, chỉ thấy là cả nhà Thị Hoài Hà đến đây.
Thị Hoài Hà giọng lớn, nhìn thấy Thị Hoài Minh liền bắt đầu trách móc.
Thị Hoài Minh đứng dậy chào hỏi cô ta và Tôn Đức Thụ, "Chị hai, anh rể, mọi người tới rồi."
Thị Hoài Hà vui mừng vô cùng, giọng nói càng thêm lớn: "Bọn chị nghe nói em trở về, lập tức chạy tới đây."
Trong sân thì nói chuyện tâm sự, Trân Trân thu hồi ánh mắt tiếp tục cắt đồ ăn.
Cô và Thúy Lan Tú Trúc cắt xong đồ ăn, tự có người vội vàng dùng nồi lớn xào rau, xào phải dùng một nồi lớn.
Đến thời gian khai tiệc, mọi người tìm bàn thích hợp với bản thân rồi ngồi xuống ăn cơm.
Trân Trân tất nhiên vẫn là cùng Thúy Lan Tú Trúc ngồi chung với nhau, cùng các phụ nữ có tuổi tác tương đương với cô ở trong thôn ngồi một bàn.
Nhưng cô vừa ngồi xuống chưa cầm đũa đã nghe thấy Thị Hoài Minh bảo cô: "Trân Trân."
Cô làm bộ không nghe thấy, nhưng Thúy Lan ngồi tại bên cạnh cô lại thọc cô một cái nói: "Hoài Minh gọi cô đấy."
Trân Trân đành phải lại làm bộ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh.
Mà Thị Hoài Minh đã đi qua đến trước mặt cô, trực tiếp nhìn cô nói: "Đi qua bàn của anh đi."
Đi qua bàn kia?
Cái bàn kia đều là người có địa vị trong thôn người.
Trân Trân vội nói: "Không thích hợp đâu, em ngồi ở đây là được rồi."
Thị Hoài Minh nói chuyện đơn giản dứt khoát: "Thích hợp, đi thôi."
Trân Trân lại do dự một hồi, lại bị Thúy Lan nhẹ nhàng đẩy một cái, cô đành phải đi theo Thị Hoài Minh qua đó.
Đi qua đó, cô ngồi ở bên cạnh Thị Hoài Minh, một bên khác thì là Chung Mẫn Phân ngồi.
Cô cảm thấy mình không hợp với bàn này lắm, liền làm tốt việc của tiểu bối, chỉ ăn cơm không tùy tiện nói chuyện.
Người khác cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, cô một mực vùi đầu dùng bữa.
Với không tới đồ ăn, Thị Hoài Minh sẽ gắp bỏ vào trong chén cho cô, cô cũng không nói gì thêm.
Uống rượu được một vòng, thư ký Lý chợt đặt sự chú ý lên trên người Trân Trân.
Ông ta bưng chén rượu cười nói với Trân Trân: "Quên mất Trân Trân, còn chưa cùng Trân Trân uống chén rượu đâu."
Hiện tại Trân Trân đã khác xưa, đương nhiên không thể thờ ơ với cô được.
Trân Trân không ngờ sẽ có người nói chuyện với cô.
Nghe được thư ký Lý nói như vậy, cô vội vàng để đũa xuống, bưng chén rượu lên, đứng lên, rất là quy củ nói: “Chú thư ký, cháu là tiểu bối, hẳn là cháu mời ngài mới phải."
Thư ký Lý xua tay với cô, "Không nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, ngồi xuống ngồi xuống."
Trân Trân bưng chén ngồi xuống, thư ký Lý nhìn cô còn nói: "Trân Trân, cháu là đứa nhỏ có phúc, sống hòa hợp với Hoài Minh, về sau có thời gian rảnh thì cùng Hoài Minh trở lại thăm mấy người bà con trong thôn chúng ta nhé."
Trân Trân tiếp tục bưng chén, cũng mặc kệ ông ta nói cái gì, dù sao cô cũng gật đầu đồng ý: "Được ạ."
Thư ký Lý rất vui vẻ, đưa tay qua chạm chén với cô.
Nhưng Trân Trân bưng chén rượu còn chưa đưa đến bên miệng, liền bị Thị Hoài Minh ở bên cạnh cản lại.
Thị Hoài Minh nhận lấy chén rượu trong tay Trân Trân, nói: "Thư ký, Trân Trân không thể uống rượu, cháu uống thay cô ấy, chú thấy có được không?"
Trước đó trong thành phố cô uống rượu vang đã say, uống rượu đế khẳng định càng không được.
Say rượu không phải chuyện vui vẻ gì, tốt hơn là đừng để cô chịu khổ.
Nghe thấy Thị Hoài Minh nói lời này, Chung Mẫn Phân cũng ở bên cạnh phụ họa một câu: "Đúng vậy, Trân Trân nhà tôi không biết uống rượu."
Đã lớn như vậy cũng chưa từng uống rượu đế, thứ rượu có nồng độ cao như vậy vẫn đừng để cô uống thì hơn.
Thư ký Lý không so đo những việc này, chỉ cười nói: "Được được được, đều có thể."
Cùng Thị Hoài Minh uống xong, ông ta để chén xuống còn nói: "Thằng nhóc cháu còn biết thương vợ nữa cơ à."
Thị Hoài Minh cười cười, nói tiếp: "Còn kém xa ạ."
Trân Trân quay đầu liếc anh một cái, sau khi thu hồi ánh mắt, ngậm miệng không nói chuyện.
Ở bàn của Thúy Lan Tú Trúc.
Xem hết tương tác qua lại ở bàn của Trân Trân, Thúy Lan nhai đồ ăn, liền không nhịn được mở miệng: "Ôi, kiếp trước Trân Trân rốt cuộc tu thế nào mà đời này tốt số như vậy chứ."
Tú Trúc phụ họa theo: "Đúng vậy, thật sự là mỗi người mỗi số."
Hồng Mai ở bên cạnh hừ một tiếng, "Hai người cũng đừng nói nữa, nói đến trong lòng tôi còn chua hơn uống hai cân giấm."
Thúy Lan nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn về phía cô ta, cười nói: "Cô uống nổi hai cân giấm so?"
Hồng Mai: "..." Cô ta bưng bát giấm trên bàn lên uống một ngụm hết sạch!