Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 141

. Chương 141 -
Bởi vì bữa cơm hôm nay, nhân vật chính là Thị Hoài Minh, luôn có người đến mời rượu anh, cho nên Thị Hoài Minh là người uống nhiều rượu nhất trong tất cả mọi người.

Lúc uống đến cuối tiệc, hai lỗ tai của anh đã đỏ hết toàn bộ.

Trân Trân ngồi ở bên cạnh anh một mực không nói nhiều, đương nhiên người tìm cô nói chuyện cũng ít.

Lúc ăn được hơn nửa bữa tiệc, cô đã ăn no rồi, nhưng cố giữ cấp bậc lễ nghĩa không rời tiệc, vẫn ngồi ở bên bàn thỉnh thoảng ăn một miếng, nghiêm túc nghe người khác nói chuyện. Lúc nhàm chán, cô dùng ngón tay trỏ và ngón giữa vẽ đường thẳng ở trên đùi.

Lúc cô đang tự chơi một mình thì Thị Hoài Minh đột nhiên đưa tay qua cầm tay của cô, cắt ngang trò vui của cô.

Trân Trân bị nắm đến sững sờ, vội vàng muốn rút tay ra, Thị Hoài Minh lại lập tức nắm chặt.

Đây là uống nhiều quá sao?

Trong sân nhiều người như vậy, còn thắp hai ngọn đèn lớn.

Tay bị anh nắm chặt ở trong lòng bàn tay, mu bàn tay không khống chế được mà nóng lên, Trân Trân không muốn bị anh cầm, cũng sợ bị người khác nhìn thấy, lại dùng sức rút mấy lần.

Nhưng Thị Hoài Minh nắm chặt không buông tay, cô căn bản rút ra không được.

Mà trên mặt anh lại như cái gì cũng không xảy ra, còn đang rất bình thường cùng những người khác nói chuyện, chỉ là lỗ tai và mắt đều đỏ lên.

Trân Trân rút tay ra không được, liền đỏ mặt dùng một cái tay còn lại véo mu bàn tay của anh, hi vọng anh có thể bị đau mà buông ra.

Nào biết được anh giống như không có tri giác, vẫn cầm tay của cô không buông ra.

Trân Trân giày vò một hồi lâu không thể rút ra, đành phải để anh cầm. Cô nhịn không được khẩn trương, trái tim đập thình thịch thật nhanh, ấy mà Thị Hoài Minh nắm tay của cô còn không thành thật, ngón tay ở trên mu bàn tay của cô vuốt ve, sau đó lại từng chút từng chút nhào nặn ngón tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Trân Trân bị anh làm cho khuôn mặt đỏ hồng.

Sợ bị người khác nhìn ra, cô cố gắng tỏ vẻ bình thường, một mực bưng nước uống, che giấu tất cả dưới mặt bàn.

Khó khăn chịu đựng được đến khi cơm nước xong xuôi, thừa dịp Thị Hoài Minh nới lỏng, Trân Trân vội vàng rút tay mình ra.

Nhưng cô đứng lên còn chưa kịp đi, cánh tay lại bị Thị Hoài Minh nắm lấy.

Thị Hoài Minh cầm cánh tay của cô lắc một cái.

Thư ký Lý thấy thế vội vàng lên tiếng nói: "À, Hoài Minh đây là uống nhiều quá."

Ông ta muốn tìm người đến đỡ Thị Hoài Minh trở về, nhưng anh khoát tay áo nói: "Trân Trân dìu cháu là được rồi."

Trân Trân không muốn đỡ anh, vội vàng lên tiếng nói: "Có lẽ tôi không đỡ anh được đâu."

Thị Hoài Minh lúc này lại giống như biến thành người khác, ánh mắt nhiễm sương mù nhìn cô nói: "Cũng không say đến mức như vậy, có thể."

Những người khác còn phải ở lại hỗ trợ thu dọn đồ đạc.

Thế là thư ký Lý cũng không nhiều lời, nhìn Trân Trân nói: "Trân Trân, vậy cháu đỡ Hoài Minh trở về đi, nơi này cũng không cần các cháu lo, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, trên đường cẩn thận đó."

Trân Trân quay người tìm Chung Mẫn Phân, "Mẹ?"

Chung Mẫn Phân đang bận rộn, cũng nói: "Mẹ ở đây thu dọn sạch sẽ, con và Hoài Minh đi về trước đi."

Người khác uống rượu cũng không tính là nhiều, chỉ có Thị Hoài Minh bị người ta mời rượu nên mới uống hơi nhiều.

Trân Trân quay đầu trở lại nhìn về phía Thị Hoài Minh.

Thị Hoài Minh bộ dạng phục tùng nhìn cô, cười một chút nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

"..."

Trân Trân ngửa đầu cùng anh mặt đối mặt một hồi, hít một hơi, đỡ cánh tay của anh, dìu anh ra khỏi sân ủy ban thôn.

Trên đường ra khỏi sân có ánh trăng, bởi vì Thị Hoài Minh say khướt, bước đi không chắc chắn nên hai người đi rất chậm.

Bị đỡ đỡ đi một hồi, Thị Hoài Minh quay đầu nhìn Trân Trân nói: "Anh có lời muốn nói với em."

Trân Trân đỡ anh cẩn thận đi về phía trước, "Vẫn là mau chóng về nhà trước đi."

Thị Hoài Minh ngừng lại một hồi, dường như suy nghĩ, "Được, về nhà trước đã."

Trân Trân thuận lợi đỡ anh đến nhà, tiến vào cửa sân trực tiếp dìu anh đi vào phòng của Thị Hưng Quốc.

Nhìn anh đi đường càng ngày càng không chắc chắn, trọng lượng đè ở trên người cô càng ngày càng nhiều, nói chuyện cũng càng ngày càng mơ hồ không rõ, Trân Trân cảm thấy anh đại khái không có cách nào tự mình tắm rửa, thế là định bảo anh trực tiếp lên giường đi ngủ.

Cô đỡ Thị Hoài Minh đến bên giường, mệt mỏi nói: "Quá nặng."

Vừa cao vừa cường tráng, đỡ về đến nơi vô cùng tốn sức, đỡ anh lên trên giường cũng càng tốn sức hơn.

Anh không ngồi trên giường, thế là Trân Trân tìm một góc độ trực tiếp để anh nằm luôn trên giường.

Ai biết lúc anh nằm xuống, tay còn đang nắm cánh tay Trân Trân, rầm một tiếng cũng kéo Trân Trân nằm xuống theo.

Cả một cánh tay của anh đè ngang trên người Trân Trân, bỗng hàm hồ lên tiếng nói: "Nói còn chưa nói xong."
Bình Luận (0)
Comment