Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 142

. Chương 142 -
Trân Trân muốn lấy cánh tay của anh ra nhưng phí sức nửa ngày căn bản không lấy nổi.

Với cái thân người và khí lực ấy của cô, ở trước mặt anh không có chút tác dụng nào.

Giày vò xong, Trân Trân hít một hơi, lên tiếng nói: "Anh nói đi."

Thị Hoài Minh nghe vậy cử động đầu một cái, trực tiếp tiến đến bên tai Trân Trân, thấp giọng nói: "Anh không có bị bất lực."

Trân Trân: "..."

Cô nín thở mất mấy giây, không đáp lại anh.

Anh còn nói: "Có rất nhiều lần, anh đều muốn em, luôn sợ bản thân sẽ nhịn không được."

Lúc anh nói, hơi thở phả bên tai Trân Trân rất nóng, giọng nói khàn khàn dán ở lỗ tai Trân Trân chui vào sâu bên trong, khuôn mặt của Trân Trân trong nháy mắt trở nên nóng hổi, thần kinh tê liệt. Cô vô thức muốn né tránh anh nhưng vẫn không thể xốc cánh tay của anh lên được.

Thị Hoài Minh cứ như thế dán ở bên tai cô, tiếng nói trầm thấp mang theo men say nói tiếp: "Anh quên mất hôm đó là sinh nhật của anh, anh nhìn thấy em ăn mặc như thế, mạch máu đều muốn nổ tung. Anh là đồ khốn, anh chà đạp tấm lòng của em, không kịp thời xin lỗi em, là anh đáng chết. Sau khi em rời đi, trong nhà tất cả đều là bóng dáng của em, trong đầu óc của anh tất cả đều là em..."

Trân Trân nín thở đè nhịp tim đang đập loạn, hơi xoay người về phía anh.

Mí mắt Thị Hoài Minh rủ xuống, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ miễn cưỡng, "Hiện tại trong lòng trong đầu anh thật sự tất cả đều là em... Trân Trân, anh biết anh cư xử không tốt, em cho anh một cơ hội, cùng anh trở về, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được hay không? Nếu như em không thích học tập, về sau không học cũng được, về sau em muốn làm cái gì thì làm cái đó. Trước đó chỗ nào làm không tốt anh đều sẽ sửa lại, được không?"

Trân Trân lại xoay mặt thêm một chút, đụng phải ánh mắt của Thị Hoài Minh.

Khoảng cách ánh mắt chạm nhau rất gần, Thị Hoài Minh nhìn chằm chằm Trân Trân một hồi, sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại, trên tay dùng sức, ôm cô vào trong lồng ngực của mình. Trân Trân bị anh ôm vào trong ngực, ngay cả mặt cũng vùi theo, lộ ra một cái đầu nho nhỏ.

Ánh nắng sáng tỏ mãnh liệt xuyên qua màn cửa chiếu vào bên trong.

Tia sáng dịch chuyển rơi vào trên ánh mắt của Thị Hoài Minh, mi tâm của anh nhíu một hồi rồi mở to mắt, phát hiện bên ngoài sắc trời đã rất sáng. Anh nằm mơ trong ngực ôm Trân Trân, nhưng mở mắt ra nhìn lại là ôm một cái gối đầu.

Sau khi say rượu đầu rất đau.

Anh nằm trên giường thêm một lát rồi mới xuống giường đi ra ngoài, bước ra sân.

Trên người tràn đầy mùi rượu, anh múc nước vào nhà rửa mặt, rửa mặt xong đổ nước, Chung Mẫn Phân vừa vặn cắt xong cỏ heo từ bên ngoài trở về.

Sau khi Chung Mẫn Phân vào cửa sân, buông rổ cỏ heo và cái liềm xuống, lên tiếng nói một câu: "Tỉnh rồi à."

Đầu còn không thoải mái lắm, Thị Hoài Minh vâng một tiếng hỏi: "Trân Trân đâu mẹ?"

Chung Mẫn Phân nói cho anh biết: "Đi bán rau giá rồi."

Thị Hoài Minh lại hỏi: "Chợ nào ạ?"

Chung Mẫn Phân: "Hôm nay là chợ phiên của trấn Hồng Kỳ."

Thị Hoài Minh lại vâng một tiếng, "Mẹ, vậy con đi trấn Hồng Kỳ tìm cô ấy."

Chung Mẫn Phân nhìn anh đi ra ngoài, cất giọng hỏi anh: "Con không ăn chút gì à?"

Thị Hoài Minh trả lời một câu: "Không có khẩu vị gì, không ăn đâu mẹ."

Bởi vì anh dậy muộn, lúc anh hóng gió tỉnh rượu chạy tới phiên chợ thì Trân Trân đã thu dọn xong xe ba gác.

Anh ở bên đường tìm thấy Trân Trân, đi đến trước xe ba gác, trực tiếp lên tiếng hỏi một câu: "Đã bán xong rồi sao?"

Nhìn thấy Thị Hoài Minh đột nhiên xuất hiện, Trân Trân sửng sốt một chút.

Chuyện anh làm tối hôm qua cùng những lời nói bộc bạch bên tai cô kia vẫn luôn xoay chuyển trong đầu cô, bây giờ cô thấy anh thì càng nhịn không được đỏ mặt tai nóng, khẩn trương xấu hổ.

Cô sững sờ một hồi, bình ổn biểu cảm và giọng nói đáp một tiếng, trái lại hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"

Sau khi tỉnh ngủ bên trong đầu óc đều là cô, rượu chưa giải hết nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đã tự mình đi tìm tới.

Thị Hoài Minh cũng thất thần phản ứng một chút, sau đó nói: "Đương nhiên là tới tìm em."

Đã bán xong rau giá, vậy anh kéo xe đi là được.

Không có hỏi thêm gì nữa, anh kéo xe lên cùng Trân Trân về nhà.

Trên đường đi về nhà, Trân Trân một mực yên lặng đi đường không nói lời nào.

Thị Hoài Minh hiện tại đã quen với việc Trân Trân không để ý tới anh, anh kéo xe đi một lát, lại quay đầu nhìn Trân Trân một hồi.

Trân Trân cảm giác được ánh mắt của anh, ổn định hơi thở, muốn né tránh nhưng lại không tự giác xoay đầu lại nhìn thoáng qua anh.

Hai người mắt chạm mắt, cũng hơi dừng một chút.

Sau đó Thị Hoài Minh nhìn vào mắt Trân Trân, trong đầu đột nhiên hiện lên một chút hình ảnh vô cùng thân mật mập mờ, mà cùng với hình ảnh kia còn có một số lời nói căn bản sẽ không từ trong miệng anh nói ra được.

Anh bỗng nhiên dừng việc kéo xe lại.

"..."

Anh lại đã làm gì?
Bình Luận (0)
Comment