Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 143

. Chương 143 -
Trân Trân không có dừng lại, nhìn Thị Hoài Minh một chút sau đó liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Mà Thị Hoài Minh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhớ lại mỗi một chi tiết từ việc làm đến lời nói sau khi mình say rượu tối. Anh nhớ lại xong, lại nhìn bóng lưng Trân Trân đã đi xa, anh giơ tay lên sờ lên mi tâm.

Một lát sau anh nhẹ nhàng hít một hơi, kéo xe nhanh chân đuổi theo Trân Trân.

Tóm lại lời nên nói hay không nên nói tất cả đều đã nói ra, da mặt xem như hoàn toàn không thèm quan tâm, cũng không cần những thứ thể diện này làm gì.

Đi đến bên cạnh Trân Trân, anh trù trừ một hồi nhìn Trân Trân nói: "Đêm qua anh uống nhiều quá."

Anh là được Trân Trân đỡ trở về, Trân Trân đương nhiên biết anh uống quá nhiều, Trân Trân đơn giản đáp một tiếng: "Ừm."

Thị Hoài Minh lại trù trừ một hồi mới nói: "Nhưng lời anh nói đều là nghiêm túc." Chỉ là có một số lời nói tương đối bộc trực, rõ ràng.

Trân Trân: "..."

Cô cũng không muốn ngay dưới ban ngày ban mặt, cùng anh nói đến những việc khiến người cảm thấy khó xử kia rốt cuộc là nghiêm túc hay không nghiêm túc.

Cô không tiếp tục nói chuyện với Thị Hoài Minh, bước chân không tự giác nhanh hơn một chút.

Nhưng có nhanh cách mấy thì còn chưa đi được mấy bước, lại bị Thị Hoài Minh cầm chặt cổ tay.

Chịu ảnh hưởng của mấy chuyện tối hôm qua, Trân Trân vô thức khẩn trương, ngữ khí bối rối, nhỏ giọng nói: "Anh lại muốn làm gì nữa vậy?"

Mặc dù trên con đường này lúc này ít người qua lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những người khác đi ngang qua.

Thị Hoài Minh không trả lời, mà là đột nhiên chặn ngang bế cô lên.

Trân Trân bị dọa đến mức lại muốn hỏi anh muốn làm gì thì anh đã đặt cô ở trên xe ba gác, để cô ngồi ở trên đệm.

Anh nói: "Còn phải đi rất xa nữa, để anh kéo em đi."

Trân Trân: "..."

Cô nhìn Thị Hoài Minh chớp mắt mấy cái, còn chưa lấy lại tinh thần, Thị Hoài Minh đã kéo xe ba gác.

Xe ba gác di chuyển có chút lung lay, Trân Trân ngồi ở trên xe ba gác lại sững sờ một hồi lâu, một lát sau mới thả lỏng hô hấp và thần kinh.

Thị Hoài Minh kéo xe ba gác đi không chậm, nhưng mà rất ổn định.

Trân Trân ngồi ở trên xe bất động, cũng không nói gì, lặng yên nhìn phong cảnh hai bên đường quê.

Trong ruộng bên cạnh đường nhỏ trồng đầy lúa nước, lúc này đang vào thời điểm lúa nước trổ đòng, bông lúa non mới trổ ở giữa các phiến lá xanh đón gió nhẹ nhàng đong đưa.

Trân Trân một mực nhìn đồng ruộng hai bên đường nhỏ mà xuất thần, lúc xe ba gác sắp vào thôn cô mới lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy sắp vào thôn, cô lớn giọng gọi Thị Hoài Minh dừng lại, sau đó đứng dậy xuống xe ba gác.

Thị Hoài Minh hỏi cô: "Sao vậy?"

Cô liếc anh một cái nói: "Tự tôi đi là được rồi."

Cô không muốn bị người trong thôn nhìn thấy, sẽ rất xấu hổ.

Đã đến nhà rồi, Thị Hoài Minh không nói thêm gì nữa, kéo xe ba gác cùng Trân Trân vào thôn.

Hai người sóng vai đi về nhà, nếu như gặp phải người trong thôn thì cùng nhau cười chào hỏi hàn huyên vài câu.

Người khác chào hỏi Trân Trân và Thị Hoài Minh xong, trong mắt đều là hâm mộ.

Người làm cha mẹ đều hâm mộ nhà họ Thị nuôi ra được người con trai như Thị Hoài Minh, người làm vợ thì hâm mộ Trân Trân gả cho người đàn ông như Thị Hoài Minh.

Trân Trân và Thị Hoài Minh đi đến nhà, Chung Mẫn Phân đã làm xong cơm trưa.

Nhìn thấy Trân Trân và Thị Hoài Minh tiến vào sân, Chung Mẫn Phân nói một câu: "Nhanh, tắm một cái rồi chuẩn bị ăn cơm đi."

Trân Trân và Thị Hoài Minh múc nước rửa tay và mặt xong, Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Thị Đan Linh Thị Hưng Quốc vừa vặn trở về.

Người trong nhà đều trở về hết rồi, tự nhiên xới cơm cầm đũa ngồi xuống bên bàn ăn cơm.

Thị Hưng Quốc ăn một miếng đồ ăn, thỏa mãn nói: "Chú ba, chú trở về thật sự quá tốt."

Bây giờ tuổi của cậu nhóc đã được xem là tai to mặt lớn trong đám con nít cùng tuổi trong thôn. Cho dù là những đứa nhỏ lớn hơn cậu mấy tuổi thì cũng phải kính nể cậu nhóc ba phần.

Thị Hoài Minh còn chưa mở miệng nói chuyện thì Thị Đan Linh đã quay đầu nhìn cậu nhóc nói: "Có thể để suốt ngày treo trên miệng khoe khoang chứ gì."

Thị Hưng Quốc: "Không phải chị cũng vậy sao?"

Thị Đan Linh đúng là cũng như vậy.

Không chỉ có Thị Đan Linh, Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai bây giờ ở trong thôn, lời nói cũng có sức nặng.

Trước đó người trong thôn đối với bọn họ kính trọng ít nhiều có chút giả dối, dù sao cũng chưa gặp Thị Hoài Minh, hiện tại những thứ kia đều là thật.
Bình Luận (0)
Comment