.
Chương 144 -
Chung Mẫn Phân là người được kính trọng nhất, nhưng bà không quan tâm lắm.
Bà nói với Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc: "Đừng có lấy tên tuổi của chú ba mấy đứa ra ngoài gây chuyện đó."
Thị Đan Linh vội vàng biện bạch, "Cháu chẳng gây chuyện gì cả."
Thị Hưng Quốc đáp theo: "Cháu cũng không có."
Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai cùng nhau cười cười.
Bọn họ vẫn tương đối yên tâm về hai đứa nhỏ nhà mình.
Tuy có chút nghịch ngợm phá phách, nhưng sẽ không ra ngoài gây phiền toái gì.
Hai đứa nhỏ nói chuyện làm ồn ào, trên bàn cơm bầu không khí cũng nhẹ nhõm hơn.
Trần Thanh Mai có mấy lần muốn tìm Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng nhau nói chuyện, nhưng đều không kiếm được chủ đề.
Nhưng cô ấy vẫn không nhịn xuống được, cơm nước xong xuôi, trong âm thầm hỏi Chung Mẫn Phân: "Mẹ, hiện tại tình hình của Trân Trân và Hoài Minh thế nào rồi mẹ?"
Chung Mẫn Phân làm sao biết được, chỉ nói: "Trân Trân cũng không nói với mẹ, nhưng mẹ thấy Hoài Minh biểu hiện vẫn được. Nếu nó đã biết Trân Trân tốt, vậy mẹ cũng không nhọc lòng lo lắng nữa."
Trần Thanh Mai nhỏ giọng: "Vậy mẹ có cảm thấy, giữa hai người họ có chút gì đó là lạ hay không?"
Trước đó hai người chỉ đơn thuần là giận dỗi, Trân Trân không nói lời nào, không muốn quan tâm Thị Hoài Minh, nhưng bây giờ không hiểu sao có một loại cảm giác kỳ quái không nói rõ được, hai người đều có một chút gì đó là lạ.
Chung Mẫn Phân không quá chú ý, "Vậy thì mẹ cũng không chú ý nữa, chẳng lẽ lại cãi nhau?"
Trần Thanh Mai cũng không rõ lắm: "Mẹ có muốn kêu Trân Trân đến trước mặt hỏi một chút không?"
Chung Mẫn Phân nghĩ một lát nói: "Được rồi, chúng ta tạm thời đừng xen vào thì hơn, để hai đứa nó giày vò nhau đi."
Thấy Chung Mẫn Phân nói như vậy, Trần Thanh Mai cũng không quan tâm nữa.
Bị Thị Hoài Minh quấy nhiễu, nỗi lòng rối bời, tối hôm qua Trân Trân không ngủ cả đêm.
Sáng nay lại dậy rất sớm đi chợ bán rau giá, hiện tại buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, ăn cơm trưa xong liền đi ngủ.
Không có người quấy rầy cô, cô ngủ một giấc rất dài.
Lúc hàng mi rung động tỉnh lại thì mặt trời đã đến giữa bầu trời phía tây rồi.
Con mắt có hơi mở ra một khe nhỏ, cô liền thấy Thị Hoài Minh đang ngồi dựa vào thành đầu giường của cô.
Trong tay anh cầm một quyển sách đang đọc chăm chú, chính là cuốn sách cô mượn từ chỗ Tiết Phàm « Khổ Thái Hoa ».
Sau khi nhìn thấy Thị Hoài Minh, Trân Trân lập tức nhắm mắt lại.
Cô làm bộ mình còn chưa tỉnh, nhẹ nhàng xoay người, đưa lưng về phía Thị Hoài Minh ngủ tiếp.
Thị Hoài Minh cũng làm bộ không thấy được cô đã tỉnh, ngồi ở bên cạnh tiếp tục đọc sách.
Nghe thấy tiếng anh xoay người ở bên cạnh, Trân Trân nằm một hồi liền nằm không được, mở mắt ra ngồi dậy.
Nhìn thấy Trân Trân ngồi dậy, Thị Hoài Minh liền gập sách trong tay lại.
Anh nhìn về phía Trân Trân, lên tiếng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Trân Trân liếc anh một cái, không có nói tiếp, trực tiếp đưa tay lấy sách từ trong tay anh lại, lách qua anh xuống giường.
Hiện tại cô không có cách nào bình tĩnh cùng anh ở riêng trong một căn phòng, còn là ở tại trên giường.
Cô rửa mặt một cái, cầm theo sách, đeo giỏ và liềm đi ra ngoài cắt cỏ cho heo.
Thị Hoài Minh đi theo sau lưng cô, cầm lấy giỏ và liềm trong tay cô.
Trân Trân bị cướp giỏ và liềm thì quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, nhỏ giọng nói: "Bây giờ anh cứ lẽo đẽo theo tôi làm gì vậy?"
Thị Hoài Minh vô cùng thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là sợ em chạy theo người khác."
Trân Trân: "..."
Cô đi về phía trước hai bước, lại nói thầm một câu: "Làm giống như anh yêu thích tôi lắm vậy."
Anh rõ ràng không thích cô, trước đó cô cố gắng muốn tới gần anh như vậy, anh đều hoàn toàn không quan tâm.
Thị Hoài Minh nghe được, đáp lời: "Không có giống như, mà là thật vậy."
Nhịp tim của Trân Trân không có tiền đồ mà đập lỡ nửa nhịp, sau đó cô giơ tay lên che lỗ tai: "Tôi không tin."
Lúc trước anh đối đãi với cô như thế, hiện tại chạy về tỏ vẻ ân cần với cô thì cô liền tin anh ư?
Cô mới không muốn tin. Trước đó cô chịu tủi thân cũng không phải là giả.
Thị Hoài Minh đi theo Trân Trân, nói tiếp: "Say rượu nói lời chân thật."
Trân Trân dù có bịt tai cũng nghe được, lại nhỏ giọng đáp: "Cũng có thể là say rượu nói lời mê sảng."
Nhìn Trân Trân quyết tâm không tin, Thị Hoài Minh cũng không tiếp tục biện minh cho bản thân.
Anh đi theo Trân Trân đến bãi đất hoang bên ngoài thôn, anh cầm lưỡi liềm nói: "Em nghỉ ngơi đi, để anh cắt cỏ heo cho."