.
Chương 149 -
Lúc đi sắp đến đầu thôn, Trân Trân kêu Thị Hoài Minh ngừng một chút.
Cô sớm đã xuống xe ba gác, cùng đi đến đầu thôn với Lâm Chí Hồng Thị Hoài Minh.
Ba người mới vừa đi tới đầu thôn, những người kia đang chờ thoắt cái tất cả đều chen chúc nhau tới.
Thôn họ Lâm là nhà mẹ đẻ của Trân Trân, hôm nay Trân Trân mang theo chồng về nhà mẹ đẻ, người trong thôn quen biết Trân Trân, vì thế vai chính hôm nay đương nhiên chính là Trân Trân rồi.
Lần đầu tiên Trân Trân được nhiều người nhiệt tình vây quanh như thế, còn hơi không quen, trên mặt mang theo vẻ ngại ngùng.
Cô khách sáo đáp lại mỗi người đến bắt chuyện, sau đó lại giới thiệu Thị Hoài Minh cho mọi người.
Cô biết, mọi người đối xử với cô như vậy là bởi vì Thị Hoài minh.
Chào hỏi nhau ở đầu thôn xong, Trân Trân và Thị Hoài Minh được mọi người vây quanh đi vào trong thôn.
Đi tới khu nhà họ Lâm, rất nhiều người cũng đều tiến vào nhà họ Lâm theo, chen lấn nhau trong cửa ngoài cửa đều là người.
Tiến vào nhà chào hỏi người trong nhà, Thị Hoài Minh đã lấy túi đồ đặt trên xe xuống từ lâu.
Người trong nhà đều khách sáo chối từ nói không cần, anh hai nhún nhường nói: "Người đến là được rồi, còn mang theo đồ đến làm gì."
Một cái túi to như thế, vừa nhìn đã biết không ít tiền.
Việc này nói đến trên người anh cả.
Anh cả ngơ ngác nói: "Anh còn thực sự không biết Hoài Minh mang theo nhiều đồ như thế lúc nào."
Anh ấy căng thẳng, nói cũng không biết nói thế nào, căn bản không có chú ý đến những thứ này.
Chào hỏi xong xuôi, chị dâu cả và chị dâu hai vào nhà bếp làm cơm.
Chị dâu cả cười đến ý cười đầy mặt nói: "Nào nghĩ tới chúng ta cũng có thể có ngày hôm nay."
Chị dâu hai cũng cười, tiếp lời chị ta: "Đều là dính ánh sáng của Trân Trân."
Nụ cười trên mặt chị dâu cả càng ngày càng đậm, "Em nói xem cô út của chúng ta sao có cái số tốt thế, em nhìn cô ấy đến thành phố chăm dưỡng mấy tháng, nào còn giống như người nhà quê chúng ta, gương mặt vừa trắng vừa mềm."
Chị dâu hai: "Chịu khổ lớn, tất có phúc lớn về sau."
Chị dâu cả: "Ngược lại cũng đúng, năm năm trước không biết Thị Hoài Minh sống hay chết, Trân Trân cũng không phải cố gắng vượt qua sao? Cuối cùng hết khổ rồi, giờ thực sự là hưởng không hết phúc."
Chị dâu hai ló đầu nhìn ra phía ngoài một chút, còn nói: "Vừa nãy chị không ra đầu thôn, Trân Trân ngồi xe ba gác tới đấy, là tự Thị Hoài Minh kéo xe ba gác. Lúc trước chúng ta còn lo lắng, sợ Thị Hoài Minh ghét bỏ Trân Trân, sợ hai người không sống với nhau nổi. Nhưng giờ nhìn như thế, Thị Hoài Minh có lẽ rất thích Trân Trân, đến đi bộ cũng không để cô ấy tự mình đi."
Tuy rằng vừa nãy chỉ bắt chuyện vài tiếng ngắn ngủi, chị dâu cả cũng nhìn ra rồi.
Chị ta nói tiếp: "Trân Trân lớn lên xinh đẹp như vậy, tính tình lại mềm mại dễ nói chuyện, ai không thích chứ? Coi như ban đầu không quen không thích, ở chung với nhau lâu cũng phải thích chứ, Chúng ta, lần này có thể yên tâm."
Chị dâu hai: "Đúng vậy, lần này có thể thật sự yên tâm rồi."
Bữa trưa làm tương đối sớm, Trân Trân và Thị Hoài Minh đến chưa bao lâu, trong nhà đã dọn bàn ăn cơm.
Mà hôm nay trong nhà cũng không chỉ có hai nhà anh cả anh hai, còn có mấy nhà chú bác của Trân Trân cũng đã tới, bao gồm cả bí thư, cho Trân Trân và Thị Hoài Minh đủ sự tôn trọng.
Trên bàn cơm, Trân Trân và Thị Hoài Minh ngồi sát bên nhau.
Nhìn người trong nhà mỗi người đều cười đến trên mặt như nở hoa, Trân Trân cũng vui vẻ.
Bắt đầu từ khi đến nhà họ Lâm, khóe miệng và đuôi mắt cô đều chưa từng rũ xuống.
Thấy Trân Trân cười vui vẻ như vậy, Thị Hoài Minh thỉnh thoảng sẽ nhìn cô một hồi.
Lần nào Trân Trân cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, khi anh lại nhìn Trân Trân một lần nữa, Trân Trân rốt cục không nhịn được nhỏ giọng nói với anh một câu: "Sao anh cứ luôn nhìn em thế?"
Hai người ngồi rất gần.
Tiếng nói chuyện của Thị Hoài Minh cũng không lớn, "Đã rất lâu không thấy em vui vẻ như vậy."
Mỗi lần như vậy cô đều cười từ tận đáy lòng, lúc cười lên cực kỳ cuốn hút, rất ưa nhìn.
Lúc trước khi cô ở trong thành phố cùng với anh, phần lớn thời gian đều căng chặt thần kinh.
Hình như là sợ anh phiền cô răn dạy cô, đều cẩn thận từng li từng tí một, thời điểm cười giống như thế không nhiều lắm.
Cô ở bên cạnh anh mấy tháng, bị anh quản lý nghiêm ngặt như luyện binh, vẫn luôn không quá vui vẻ.
Bây giờ nhìn Trân Trân như vậy, Thị Hoài Minh tự nhiên càng ngày càng cảm thấy mình trước kia quả thật xấu xa.
Muốn cô làm quen mặt chữ, học tập còn chưa tính, còn nghiêm khắc với cô như vậy làm gì, ép cô làm cái này cái kia, để cô sống vui vẻ mới tốt hơn. Rõ ràng lúc anh nhìn thấy ánh mắt nhuộm ý cười của cô, tâm tình cũng sẽ trở nên vô cùng sáng sủa.