Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 150

. Chương 150 -
Từ sau khi quyết định không lấy lòng Thị Hoài Minh nữa, bây giờ lúc Trân Trân đối mặt với Thị Hoài Minh cũng không quá cẩn thận dè dặt như xưa.

Cô giống như đang dỗi, giọng nói ẩn chứa chút oán trách: "Đó là bởi vì anh không khiến em vui."

Tiếp tục sống với anh như vậy nữa, có lẽ mỗi ngày cô đều phải lau nước mắt.

Thị Hoài Minh nhìn cô nói: "Sau này anh sẽ học cách làm em vui vẻ."

Lại không nhịn được có chút động lòng, Trân Trân quay đầu liếc anh một cái, đụng ánh mắt của anh, rất nhanh lại dời đi.

Cô không nói tiếp với anh, quay đầu trò chuyện rôm rả với người khác.

Lần trước Thị Hoài Minh uống say sau đó làm chuyện đó, khiến Trân Trân ghi nhớ sâu sắc, vì thế lần này cô bảo Thị Hoài Minh uống ít một chút. Lúc sau uống nhiều, đừng đến nhà cũng không về được, ngủ cũng không có chỗ ngủ.

Thấy Trân Trân bảo Thị Hoài Minh uống ít rượu, anh hai lên tiếng nói: "Trân Trân, em chớ xía vào chuyện đám đàn ông uống rượu."

Nghe anh hai nói như vậy, Trân Trân vội vàng nói: "Em không có quản, em chỉ kiến nghị thôi."

Thị Hoài Minh không quản cô là tốt lắm rồi, cô nào dám quản Thị Hoài Minh.

Nhưng Thị Hoài Minh lại nói: "Anh hai, nghe Trân Trân, em uống ít chút."

Anh hai ôi chao một tiếng, "Một con nhóc ranh, cậu sợ nó cái gì?"

Thị Hoài Minh cười nói: "Em sợ cô ấy sẽ không vui."

Nghe nói như thế, người trên bàn đều nhìn về phía Trân Trân.

Trân Trân xấu hổ trong nháy mắt đỏ mặt, vội với tay cầm bình rượu rót rượu cho Thị Hoài Minh, đỏ mặt nói: "Anh uống đi."

Kết quả Thị Hoài Minh vẫn nhìn cô nói: "Anh uống ít chút."

Thấy Thị Hoài Minh và Trân Trân như vậy, những người khác trên bàn đều cười phá lên.

Ý thức được điều gì, anh hai ngớ ra một hồi cũng nở nụ cười theo.

Anh ta còn nói: "Trân Trân của chúng ta thật là có phúc."

Trân Trân đỏ mặt cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng nói chuyện nữa.

Trong nhà thấy mặt cô đỏ đến mức như quả hồng chín thì cũng không trêu ghẹo cô nữa.

Đương nhiên bọn họ cũng không cho Thị Hoài Minh uống nhiều rượu, uống gần say là được.

Sau khi ăn cơm xong, đều rút lui khỏi bàn cơm, mọi người lại ngồi cùng nhau uống trà hàn huyên cả ngày.

Cho tới khi mặt trời lặn xuống núi, Trân Trân và Thị Hoài Minh đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai rất khách sáo, mãnh liệt yêu cầu Trân Trân và Thị Hoài Minh ở lại ăn thêm bữa tối.

Trân Trân đương nhiên không ở lại, chỉ nói: "Anh cả chị dâu cả, anh hai chị dâu hai, có thời gian chúng em lại trở về thăm mọi người."

Anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai khách sáo một phen rồi cũng không giữ Trân Trân và Thị Hoài Minh, thả bọn họ rời đi.

Lúc Trân Trân và Thị Hoài Minh đi, người trong thôn lại cùng nhau theo đến đầu thôn đưa tiễn bọn họ, nhìn bọn họ đi xa mới trở về.

Trân Trân cũng thấy bọn họ đều về thôn rồi mới lên xe ba gác của Thị Hòai Minh.

Cô ngồi trên xe ba gác hít một hơi thật sâu, quay đầu liếc nhìn mặt trời giữa bầu trời phía tây, chỉ cảm thấy tất cả đều tốt.

Thị Hoài Minh vốn đang kéo cô, đột nhiên anh xoay hướng xe ba gác, biến thành đẩy cô.

Trân Trân quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với Thị Hoài Minh.

Không biết anh lại muốn làm gì, cô sửng sốt một chút, sau đó vội quay mặt qua bên khác.

Thị Hoài Minh nhìn cô cười một cái rất nhẹ, lên tiếng hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ chưa, có cùng anh về thành phố không?"

Trân Trân nhìn chằm chằm hoàng hôn trên ngọn cây, chốc lát nói: "Ừ, đã suy nghĩ kỹ rồi."

Sau đó cô quay đầu lại nhìn về phía Thị Hoài Minh, "Em ở nhà đợi anh năm năm, không thể uổng công được, em muốn hưởng phúc."

Thị Hoài Minh nhìn cô bật cười, gật đầu với cô, "Được, anh dẫn em đi hưởng phúc."

Trân Trân lại bị anh cười cho xấu hổ, lại quay đầu nhìn ánh hoàng hôn.

Lúc trước anh đối xử với cô luôn mày lạnh mắt lạnh, ít lời không cười.

Hiện tại anh không lạnh lẽo cứng ngắt với cô như trước nữa, cô vẫn hơi không quen.

Thị Hoài Minh đẩy Trân Trân trở lại đại đội Bạch Vân thì mặt trời đã lặn xuống.

Hoàng hôn thăm thẳm, lúc gần đến đầu thôn, trước mặt có một ông già mặc áo xám lướt qua.

Trân Trân nhìn ông già kia cảm thấy khá quen, bèn quay đầu nhìn chăm chú một hồi.

Sau đó lúc ông cụ hoàn toàn đi tới, cô đột nhiên nhớ ra, hình như là cha ruột của Thị Hoài Minh.

Sau khi Thị Hoài Minh bốn tuổi thì cũng chưa từng gặp lại Thị Đại Phú, đương nhiên không có phản ứng.

Anh chỉ còn sót lại một vài ký ức mơ hồ đối với Thị Đại Phú, chính là Thị Đại Phú dẫn vợ nhỏ về, một buổi tối nọ trong nhà đột nhiên ầm ĩ, Chung Mẫn Phân cầm chày cán bột đánh Thị Đại Phú và vợ nhỏ ông ta.

Lúc đó cảnh tượng thế nào, anh cũng không muốn nhớ lại, nhưng vẫn nhớ kỹ chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment